*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—— Cậu ngủ với Tiểu Nhan, dùng hết những thứ này, tuyệt đối ngập tràn cảm giác an toàn.
Từ thời học sinh, Lan Lan đơn giản và thô bạo như vậy, trong lòng nghĩ cái gì sẽ nói cái ấy. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương chỉ giới hạn trong một lần yêu thầm cùng duyên phận thoáng qua như vậy, nhưng đều là người trưởng thành, còn dè dặt làm gì chứ.
Cô ấy nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Nhược Yên, cười nói: "Lão Nhị, hai cậu tách nhau ra lúc 18 tuổi, là thiếu nữ mới lớn."
Bây giờ thì sao?
Lão Đại nhìn Lan Lan, Lan Lan cong cong khóe môi, giữa lông mày mang theo một tia dụ hoặc: "Hai cậu đã 28 tuổi rồi, bà cô à."
Thật là một lời nhắc nhở nhẫn tâm.
Một tiếng "bà cô" làm cho Tiêu Nhược Yên gần như muốn đi qua túm cổ cô ấy, Lan Lan trở tay phản ứng rất nhanh, nắm lấy cổ tay cô, hai đứa trẻ lớn đầu lại đánh nhau giống như thời trung học.
Thực ra ở một mức độ nào đó, Lão Đại cũng tán đồng với lời nói của Lan Lan.
Cô ấy là người từng trải, sau bao nhiêu năm, cô ấy và chồng cũng có cãi nhau, có lúc ồn ào đến mức túi bụi, tác động đến thân thể, thật sự có thể trực tiếp giải quyết mâu thuẫn. Có câu nói rất hay "vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành", đây chính là chân lý.
Trương Vi nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhược Yên, cười cười, Tiêu Nhược Yên biết hai người bạn là vì tốt cho mình: "Tớ biết, chỉ là... thân thể của Tiểu Nhan..."
Vừa nói đến đây, nụ cười của Lan Lan và Lão Đại biến mất, hai người trầm mặc cúi thấp đầu.
Thời niên thiếu, Tiểu Nhan là ánh nắng tỏa sáng, nàng giống như làn gió xuân của mọi người, ai có chuyện không vui đều tìm nàng trò chuyện.
Một người vui vẻ và bình tĩnh như thế, vậy mà mấy năm nay đã bị tra tấn đến mức tiều tụy như thế.
Nếu như, sự động tâm thời niên thiếu có thể nói là nhất thời, cũng có thể nói là ngắn ngủi, nhưng trải qua mười năm thử thách, tại sao những người nhà luôn miệng nói yêu thương nàng lại làm nàng tổn thương nhiều nhất?
Bởi vì không yên lòng khi rời xa Tiểu Nhan.
Tiêu Nhược Yên gọi vào số điện thoại của một bác sĩ tâm lý mà Lão Đại đã tìm cho cô, trao đổi ngắn gọn.
Bác sĩ tâm lý này là Từ Tiêu Hạc, chị em lớn lên cùng nhau của Lão Đại, lớn hơn họ năm tuổi, rất nổi tiếng trong ngành. Cô ấy rất nghiêm túc nghe Tiêu Nhược Yên nói, suy nghĩ một hồi rồi đưa ra lời khuyên.
—— Bệnh về tâm lý, bất kể loại nào, quá trình hình thành của nó cũng không phải bộc phát trong thời gian ngắn, mà là tích tụ đè nặng theo thời gian, tương tự, muốn chữa trị cho cô ấy, cũng cần thời gian. Theo quan điểm của tôi, tình hình của cô ấy có thể nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cô ấy thể hiện ra, nhưng cô ấy đã quen chịu đựng một mình trong nhiều năm qua, sợ nói ra làm cô lo lắng.
Theo lời cô nói, hai người đã xa nhau mười năm, chiều không gian tưởng tượng của tưởng tượng và thực tế cũng khác nhau. Theo cô, điều cô ấy tưởng tượng có thể là cô ở thời học sinh, cũng có thể là cảnh tượng cô quay trở về. Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ trong lòng của cô ấy, "cô" trong giấc mộng đã ở bên cô ấy hơn nửa cuộc đời, thậm chí là cả một đời, cô ấy nhớ cô, nhưng cũng luyến tiếc "cô" kia.
......
Lời nói của người chuyên nghiệp luôn làm cho người khác bị sốc.
Sau khi cúp điện thoại, tâm tư của Tiêu Nhược Yên không thể bình tĩnh được một lúc lâu. Trong phòng bếp, Lan Lan và Lão Đại đang làm sủi cảo, nói muốn cùng nhau làm sủi cảo ăn.
Tiếng động lớn như vậy, Tiểu Nhan vẫn ngủ rất say, nàng ôm lấy áo sơ mi của Tiêu Nhược Yên, khóe môi cong lên, thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
Tiêu Nhược Yên ngồi bên cạnh nàng, nếu như có thể, cô thực sự muốn tiến vào giấc mơ của Tiểu Nhan xem thử, trong mộng của nàng rốt cuộc có cái gì?
Có cái gì?
Dưới một lớp sương mù mông lung sơn thủy.
Nhan Chỉ Lan đang ngồi trong một túp lều tranh nhỏ được bao quanh bởi cây xanh, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên, xoa xoa mặt.
Còn phía sau nàng là Tiêu Nhược Yên đang ngậm một cọng cỏ, trông cô có chút buồn bã, nhưng cũng có chút thoải mái: "Vậy nên, cậu không cần tớ nữa, muốn trở về sao?"
Tay của Nhan Chỉ Lan cứng đờ, nàng còn chưa đáp lại, Tiêu Nhược Yên đã đi tới, ôm lấy nàng từ phía sau, bàn tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi tiến lên, nắm lấy mềm mại của nàng: "Cậu cam lòng sao?"
Hơi thở ấm áp bên tai, thân thể của Nhan Chỉ Lan không kiên nhẫn động đậy, nàng nhẹ giọng nói: "Cậu là giả."
Tiêu Nhược Yên giật mình, lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy, tớ là giả."
Có lẽ, nàng thật sự muốn rời đi.
Tiêu Nhược Yên lẩm bẩm: "Chính là giả, cậu đã ở đây với tớ mười năm, chúng ta có nhà của mình, thế ngoại đào nguyên, ba của cậu, chị gái của cậu, ba mẹ của tớ, họ đều chúc phúc cho chúng ta, đúng không?"
Vừa dứt lời.
Cửa nhỏ mang theo làn khói mù, Nhan Phong cầm một con cá trên tay, mặc tây trang mang giày da đi vào: "Hai con gái ơi, ba đến thăm hai đứa đây!"
Nụ cười của ông ấy rất tươi sáng, lại có chút không hài hòa trên khuôn mặt cứng rắn.
Phía sau ông ấy là chị gái của nàng: "Đã nói với em là đừng ở xa mọi người như vậy. Em nhìn này, bên này đường núi quá bất tiện, chị phải lái xe suốt một tiếng đồng hồ mới đến đây được."
Nhan Chỉ Lan có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn người trước mặt, Nhan Phong đưa cá qua: "Thất thần làm gì?"
Tiểu Nhan ngơ ngác nhận lấy, Nhan Phong kéo tay áo lên: "Hôm nay để ba trổ tài cho con xem."
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa, ba mẹ của Tiêu Nhược Yên cười đẩy cửa vào: "Ông thông gia, ông còn nhanh hơn chúng tôi nữa! Tiểu Nhan, ha ha, nhìn xem ba mẹ mang cái gì cho con này!"
......
Nhan Chỉ Lan kinh ngạc nhìn người trước mặt, Tiêu Nhược Yên ôm chặt lấy nàng, hôn lên vành tai tinh tế của nàng: "Cậu cam lòng sao? Cam lòng rời khỏi mọi người như thế này sao?"
......
Gió đến, mây tan.
Khi Nhan Chỉ Lan từ trong giấc mơ tỉnh lại, đôi mắt vẫn còn đẫm nước, Tiêu Nhược Yên đau lòng ôm chặt lấy nàng: "Sao vậy? Sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?"
Cô hôn lên trán nàng.
Ánh mắt của Nhan Chỉ Lan có chút mê mang, nàng đưa tay chạm vào gương mặt của Tiêu Nhược Yên: "A Yên?"
Tiêu Nhược Yên nắm chặt tay nàng: "Ừm, tớ đây."
Trong thời gian này, cô đã quen với ánh mắt như vậy của Tiểu Nhan.
Cô biết, sau giấc ngủ vừa rồi, có thể nàng lại rơi vào ảo giác.
Nhan Chỉ Lan chạm tay vào gương mặt của Tiêu Nhược Yên từng chút một, một lúc lâu sau, nàng giống như bừng tỉnh, lập tức đẩy cô ra, vội vàng mở ngăn kéo bên cạnh, lấy bình thuốc ra. Nàng nhanh chóng đổ viên thuốc ra, thậm chí còn không uống nước, nuốt khô xuống.
Tiêu Nhược Yên nhìn, không có ngăn cản, chỉ nhìn nàng.
Trái tim giống như bị dao cắt thành từng mảnh từng mảnh.
Rời khỏi phòng ngủ.
Tình trạng của Nhan Chỉ Lan đã tốt hơn nhiều, nàng rửa mặt xong rồi làm sủi cảo với Lan Lan, Lan Lan trò chuyện liên miên lãi nhãi nhưng Tiểu Nhan lại hơi lơ đễnh.
Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lén lút nhìn Tiêu Nhược Yên đang nghe điện thoại trong phòng khách, nàng nghĩ đến vừa rồi cô nhìn thấy cảnh mình uống thuốc.
Có phải cô bị sợ rồi không?
Trong đầu hiện lên câu nói của ba.
—— Bây giờ mày có khác gì bị bệnh tâm thần đâu? Mày tâm tâm niệm niệm mong chờ nó quay về, nếu thực sự trở về, nó sẽ từ bỏ hoàn toàn khi nhìn thấy bộ dáng điên khùng này của mày!"
......
"Này, Lão Tứ, cậu làm gì vậy?"
Lan Lan đυ.ng đυ.ng cánh tay của Tiểu Nhan: "Sủi cảo sắp bị cậu bóp nát rồi."
Trương Vi cười cười: "Vừa rồi ở trong phòng ngủ xảy ra chuyện gì à?"
"Ái chà chà." Lan Lan nhanh chóng phản ứng: "Đây là còn dư vị à?"
Nhan Chỉ Lan cười cười, nụ cười có chút gượng gạo. Sau khi gọi điện thoại xong, Tiêu Nhược Yên vẫy vẫy tay với Nhan Chỉ Lan: "Đến đây, Tiểu Nhan."
Cảm thấy hơi bất an, Tiểu Nhan đặt cây cán bột xuống, đi qua.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, Tiêu Nhược Yên lắc đầu, duỗi hai tay ra ôm nàng: "Vừa rồi tớ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Từ."
Nhịp tim của Nhan Chỉ Lan lệch một nhịp, nàng nghĩ, có phải A Yên quá nóng lòng muốn đổi sang đêm nay rời đi hay không.
Tiêu Nhược Yên ngửi ngửi mùi hương trên người nàng, nói bên tai nàng: "Dù sao cũng phải đi, tớ sẽ mặt dày một chút, xin chị ấy đợi thêm vài ngày, chờ cậu sắp xếp công việc rồi quay lại cùng tớ."
Cái gì?
Nhan Chỉ Lan có chút ngẩn ngơ, từ góc nhìn của Tiêu Nhược Yên, đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, giống như không thể tin được. Cô nắm chặt tay: "Tớ cần cậu bầu bạn, cô giáo Nhan, cậu vui lòng nhanh chóng sắp xếp ngày nghỉ phép, cùng tớ quay về được không?"
Cô giáo Nhan nở nụ cười, cười rất vui vẻ, Tiêu Nhược Yên xoay người nàng lại, cúi đầu, dùng chóp mũi xoa nhẹ lên chóp mũi của nàng.
Cô biết sự bất an của Tiểu Nhan.
Cùng biết vì sao nàng lo được lo mất.
Mười năm qua, thành thật mà nói, ngoại trừ một lần bị ngất xỉu trước cổng công ty, được đồng nghiệp cõng đi truyền dịch, Tiêu Nhược Yên chưa bao giờ xin nghỉ như vậy.
Nhưng mà... vì Tiểu Nhan, cô có thể làm mọi thứ.
Dù sao cô cũng không còn mặt mũi gì trước mặt Tổng giám đốc Từ, một lần cũng tương đương hai lần.
Trên đời này còn có thứ gì quan trọng hơn người con gái của cô?
Nhan Chỉ Lan thả lỏng cơ thể, cánh tay vẫn ôm lấy eo Tiêu Nhược Yên, dùng sức ôm chặt lấy cô.
"Cô giáo Nhan."
Tiêu Nhược Yên nhéo nhéo vành tai của nàng: "Em đã tận tâm tận lực như vậy, cô có phần thưởng gì không?"
Lời nói này giống như bà cô xấu tính dụ dỗ trẻ con.
Nhan Chỉ Lan nhón mũi chân lên, hôn nhẹ lên môi cô, dùng môi miêu tả hình dáng và mùi vị của tình yêu, làm cho Tiêu Nhược Yên không thể kiềm chế đắm chìm trong đó.
Ở cửa phòng bếp.
Lan Lan và Trương Vi trợn mắt há mồm nhìn.
Hôn thêm vài phút, hai người không những không có dừng lại, mà ngược lại càng ngày càng kịch liệt, Tiêu Nhược Yên ôm eo Nhan Chỉ Lan, giữ nàng về phía sau, vừa bá đạo vừa ôn nhu bích đông*.
(* Là tư thế áp sát đối phương vào tường.)Mà Tiểu Nhan...
Lan Lan và Trương Vi còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.
Mặt như hoa đào, mi mày xinh đẹp nhíu lại, giống như đang hưởng thụ, lại giống như đang chịu đựng.
Cảm giác thoải mái...
Lan Lan đυ.ng vào cánh tay của Lão Đại: "Cậu nói xem —— có phải hai cậu ấy nghĩ chúng ta chết rồi không?"
Mặt mày Trương Vi tràn đầy nụ cười hạnh phúc của mẹ già.
Lan Lan phất tay: "Mau đưa tớ 50 tệ."
Cô ấy đã nói chắc chắn Lão Nhị là công mà! Cái này còn cần phải nói sao???
Lão Đại:...
Bữa ăn sủi cảo này vô cùng náo nhiệt.
Một nồi sủi cảo nóng hổi.
Lan Lan nhìn Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan muốn rụng cả răng.
Lột tỏi thì lo lột tỏi đi.
Tiêu Nhược Yên cư nhiên ôm Nhan Chỉ Lan, để nàng ngồi trên đùi mình, hai người tớ lột một chút, cậu lột một chút, cuối cùng còn nhìn nhau cười.
Người biết thì là đang lột vỏ tỏi, người không biết còn tưởng là hai người lột quần áo của nhau, có cần như vậy không???
Trước đây khi nhìn Lão Đại và anh rể, Lan Lan cảm thấy rất tốt, thật sự là một cặp xứng đôi vừa lứa. Mặc dù đôi khi anh rể hơi có chủ nghĩa đại nam tử, nhưng cũng rất quan tâm đến Lão Đại, không tệ.
Nhưng khi nhìn Nhan Chỉ Lan và Tiêu Nhược Yên thân mật khắng khít, cả ngày dường như chỉ cần ôm là có thể đẻ trứng, Lan Lan đột nhiên nảy sinh ý muốn yêu đương.
Quá ngọt!!!
Nhan Chỉ Lan có chút xấu hổ, nàng nhìn lọ tỏi: "Có muốn ăn không? Có hương vị."
Tiêu Nhược Yên ôm eo nàng: "Không có chuyện gì, cậu ăn thì tớ ăn, hai ta có thể làm tổn thương nhau."
Lão Đại, Lan Lan:...
Cuối cùng cũng được ăn sủi cảo.
Tiêu Nhược Yên mở một chai rượu, phá lệ, bởi vì vui vẻ, Nhan Chỉ Lan cho phép cô uống một ly rượu đỏ, thích hợp thư giãn một chút.
Sau khi uống cạn ly rượu này, Tiêu Nhược Yên cảm thấy còn chưa đã, lén lút kéo kéo góc áo của Nhan Chỉ Lan, cho rằng không ai nhìn thấy nhưng thật ra ai cũng nhìn thấy. Hai tay xoa xoa cầu xin giống như con vật nhỏ, dùng ánh mắt nũng nịu.
—— Xin cậu.
Tâm tư của Nhan Chỉ Lan mềm đi, nàng dùng ánh mắt cảnh cáo Tiêu Nhược Yên.
—— Bao nhiêu tuổi rồi mà còn mê rượu như vậy? Không phải bị đau bao tử sao?
Mặc dù ánh mắt sắc bén nhưng nàng vẫn rót cho Tiêu Nhược Yên một ly.
—— Một ly cuối cùng.
Tiêu Nhược Yên mừng rỡ, nhanh chóng nhận lấy. Vừa ngẩng đầu lên, cô đột nhiên nhìn thấy Lan Lan không biết có chuyện gì, vô cùng buồn bực đưa 50 tệ trong tay cho Lão Đại: "Trả lại cho cậu."
Trương Vi vui vẻ nhận lấy.
Tiêu Nhược Yên: "Hai cậu làm giao dịch quyền tài gì đó?"
Lan Lan giận dữ giơ ngón tay giữa lên với cô: "Đều tại cậu không biết cố gắng, không ngờ cậu lại như vậy, Lão Nhị!"
Tiêu Nhược Yên không hiểu sao lại bị mắng: "Làm sao? Tớ làm sao vậy?"
Lan Lan cảm thấy giấc mộng của mình tan tành mây khói, thật ra từ khi biết Tiểu Nhan muốn ngủ với Tiêu Nhược Yên, cô ấy đã vui mừng rất lâu, tưởng tượng mấy ngày. Sau này cảm thấy còn chưa đủ, đi làm không tập trung, sau khi về nhà cô ấy không chỉ xem rất nhiều phim LES, thậm chí còn tự viết tiểu thuyết CP.
Trong tưởng tượng của cô ấy, có ngọt ngào, có ngược luyến, thậm chí còn có những cảnh ở cấp độ hạn chế.
Nhưng trong những cảnh này, không nghi ngờ gì, đều là Tiêu Nhược Yên nằm trên.
Thật đau lòng, cô ấy cư nhiên đoán sai công thụ.
Lan Lan quay lưng ngó lơ Tiêu Nhược Yên, Trương Vi rất vui vẻ, tay cầm ly rượu: "Cậu báo cho trường học biết chưa?"
Tiểu Nhan khẽ gật đầu, nàng giống như Tiêu Nhược Yên, mấy năm nay đều cuồng công việc, chẳng mấy khi xin nghỉ phép. Hơn nữa, khi các giáo viên khác có việc bận cần đổi tiết, nàng đều cố gắng hết sức để giúp đỡ. Bây giờ nàng cần xin nghỉ phép, đương nhiên mọi người đều muốn giúp đỡ.
Thậm chí, có giáo viên còn vung tay lên: "Đổi tiết gì chứ, cô cứ đi đi, chúng tôi giúp cô."
Tiểu Nhan là một người có trách nhiệm với công việc, ngoại trừ Tiêu Nhược Yên, ước mơ lớn nhất trong cuộc đời nàng là xứng đáng bốn chữ "Vi nhân sư biểu"*.
(* Vi nhân sư biểu: Thầy cô luôn là tấm gương sáng; việc trở thành hình mẫu, khuôn mẫu để mọi người học tập về đạo đức và hành vi.)
Nàng yêu học trò của mình.
Sau khi về nước, những gương mặt trẻ trung và tràn đầy sức sống đó đã mang lại cho nàng rất nhiều sự trấn an và dũng khí.
"À, đúng rồi." Lan Lan liếc mắt nhìn Nhan Chỉ Lan: "Vừa rồi lúc tớ và Lão Đại đi vào, còn trông thấy một cậu trai lén lút thậm thụt ngồi xổm trên bồn hoa dưới lầu nhà cậu."
Trương Vi miễn cưỡng đá một cước: "Cậu nói mò cái gì vậy? Lén lút thậm thụt cái gì, nghe giống như có gì đó mờ ám với Tiểu Nhan vậy."
Lan Lan:...
Tiểu Nhan:...
Vừa dứt lời, Tiêu Nhược Yên ngẩng đầu lên nhìn Nhan Chỉ Lan: "Ai vậy? Ai có mờ ám với cậu?"
Tiểu Tiểu ở dưới đất thở dài một tiếng, nhìn lên hai vị chủ nhân, đang gọi nó à?
Nhan Chỉ Lan tức giận liếc nhìn Lão Đại, sau đó nhìn về phía Tiêu Nhược Yên: "Không phải, chỉ là một học sinh của tớ."
Nàng không thể quên được, thời học sinh, bởi vì ăn giấm mà người nào đó xù lông đến mức nào.
Gia cảnh của học sinh đó không tốt, xuất thân bần hàn, lòng tự trọng lại mạnh, Nhan Chỉ Lan giúp đỡ cậu ấy mấy lần. Sau khi biết chuyện, chàng trai rung động, lập tức rơi vào biển tình thầm kín, bất luận Nhan Chỉ Lan có la thế nào cũng không buông, quyết tâm dìm chết mình trong đó.
Tiêu Nhược Yên im lặng, lập tức cảm thấy sủi cảo trước mặt không còn thơm nữa. Cô biết nhất định Tiểu Nhan rất được yêu thích, cũng biết nàng sẽ không động tâm, nhưng trong lòng vẫn chua xót, còn chua hơn giấm vừa rồi cô mới ăn.
Lan Lan cười nói: "Lão Tứ của chúng ta xinh đẹp như vậy, thu hút hoa đào là đúng rồi. Nghe nói mấy đứa nhỏ bây giờ rất trưởng thành về phương diện tình cảm, nhưng về phương diện thân thể, đều đặc biệt là chó sói nhỏ. Lão Nhị, cậu còn không gắng sức nhanh lên?"
Đó là sự thật, trẻ con ngày nay không giống với thời của các cô, đứa này nói nhiều hơn đứa nọ, đứa nọ nghịch nhiều hơn đứa kia.
Tiêu Nhược Yên nghe vậy liền đỏ mặt, nghiêm túc đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Lan Lan: "Cậu là người đại diện cho bao ngón tay sao? Hay là mở shop kinh doanh, ngày nào cũng chào hàng với tớ?"
......
Nhan Chỉ Lan và Lão Đại kinh ngạc nhìn Tiêu Nhược Yên.
Lan Lan vô tội trợn to hai mắt: "Cái gì? Tớ nhắc tới bao ngón tay khi nào??? Ôi trời ơi, Lão Nhị, tớ nói cậu cố gắng thêm, cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà à?"
Tiêu Nhược Yên:...
Mặt cô nóng bừng, không cầm đũa vững được, nhất là khi Nhan Chỉ Lan cười như không cười nhìn cô với ánh mắt trêu chọc. Tiêu Nhược Yên cảm thấy buồn lòng, cô đá nàng một cước, dùng ánh mắt hâm dọa.
—— Đều là lỗi của cậu, tối qua không chịu tiếp tục, bằng không tớ đâu cần bị ức hϊếp như vậy?
Nhan Chỉ Lan vuốt vuốt tóc an ủi cô.
—— Không sao đâu, tớ không thích chó sói nhỏ.
Hai người liếc mắt đưa tình, liếc nhìn Lan Lan lấy trong túi ra 50 tệ trả lại cho Lão Đại, Lão Đại cười rất tươi.
Tiểu Nhan, A Yên:...
Hai người đều trắng trợn như vậy sao???
Cơm nước xong xuôi.
Lão Đại không hổ là người đã có gia đình, đảm đang làm nước trái cây cho mọi người.
Lan Lan la hét muốn xem Tiểu Nhan đánh đàn dương cầm.
Thực sự, khi ánh nắng mặt trời chiếu vào qua những ô cửa sổ lớn, trong một khoảnh khắc, Tiêu Nhược Yên cảm giác giống như chính mình đã trở lại thời trung học.
Tiểu Nhan mỉm cười, nàng vén tóc lên, ngồi dưới đàn dương cầm.
Âm nhạc, tuyệt đối là thứ có thể cộng điểm cho khí chất của một người, ánh mắt của Lan Lan đều sắp hóa thành hình trái tim.
Mặc dù lúc này tiên nữ Lão Tứ nhà cô ấy chỉ mặc váy dài đơn giản, nhưng ngồi dưới đàn dương cầm uyển chuyển sang trọng, cả người đều tràn đầy khí chất.
Ngón tay thon dài trượt trên phím đàn, Nhan Chỉ Lan cười với Lan Lan, đôi mắt nhìn thẳng: "Cậu muốn nghe gì?"
Lan Lan nhìn thẳng: "Phù hợp với khí chất của tớ là được."
Tiên nữ đánh đàn, còn cần chọn nữa sao? Cái gì cũng hay.
Tiêu Nhược Yên ở bên cạnh có chút ghen tị, cô suy nghĩ, có phải nên giới thiệu một người bạn cho Lan Lan không? Cô ấy luôn độc thân như vậy rất nguy hiểm.
Phù hợp với khí chất của Lan Lan?
Nhan Chỉ Lan cười cười, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên đầy cảm xúc, ngay sau đó, một chuỗi âm nhạc sôi động vang lên.
—— Hai con hổ chạy nhanh, hai con hổ chạy nhanh. Một con không có tai, một con không có mắt. Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ.
Lan Lan:...
Đây thực sự là sự khinh bỉ tuyệt đẹp.
Lan Lan không vui, cô ấy đang định nói thì Tiêu Nhược Yên bước đến bên cạnh đàn dương cầm. Cô cầm chiếc kèn harmonica trên đó lên, cười nói: "Chúng ta hợp tấu một bản đi."
Thời trung học.
《 Chân Hoàn Truyện 》rất nổi tiếng, ca khúc 《 Trường Tương Tư 》do Chân Hoàn và Quả Quận Vương cùng hợp tấu đàn sáo trong phim làm cho nhiều người cảm động. Khi đó, hai người cũng thường xuyên luyện tập cùng nhau, hai người sẽ dùng nhạc cụ khác nhau để hợp tấu. Cuối cùng, trước ánh mắt trông mong vây xem của Lão Đại và Lan Lan, nói một câu: "Quá đơn giản."
Làm cho hai người kia cảm nhận một chút nỗi đau khi bị học bá gϊếŧ một phát chết luôn.
Mặc dù nhạc cụ không giống nhau, nhưng âm nhạc tương tự như vậy, chỉ cần kỹ thuật đến, cảm xúc đến thì mọi thứ sẽ đến một cách tự nhiên
Âm nhạc làm cho người ta sinh ra cộng hưởng.
Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan, khóe miệng mỉm cười. Nhan Chỉ Lan đánh đàn, thỉnh thoảng lại ngước nhìn cô, ánh mắt gần như tràn ngập cưng chiều.
Ánh mắt truy đuổi, quấn quít, hòa quyện đến mức không phân biệt cậu tớ.
Lan Lan cảm thấy hơi nóng, ngay cả Lão Đại bình thường chững chạc đàng hoàng, trong lòng cũng có một ý nghĩ
không thể giải thích được.
Hai người đang dùng âm nhạc để làʍ t̠ìиɦ.
Một cặp trời ban.
Một ca khúc kết thúc.
Tiêu Nhược Yên sờ sờ mái tóc của Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Lan nhìn cô: "Kỹ thuật của cậu đã tốt hơn rất nhiều."
Chuyên môn của cô là guitar, nhưng dù sao cũng không tiện mang theo.
Tiêu Nhược Yên cong cong khóe môi: "Kỹ thuật thế này mà tốt rồi à? Chờ một chút." Cô quơ quơ kèn harmonica: "Nước hơi nhiều, ảnh hưởng đến sự thể hiện của tớ, lần nữa nhé?"
Nhan Chỉ Lan còn chưa lên tiếng, Lan Lan và Lão Đại ở bên cạnh đã gào thét.
"A a a, sao hai cậu lại công khai lái xe như vậy?!"
Tiêu Nhược Yên:???
Nhan Chỉ Lan:???
Hai người đã nói gì rồi?
—— Kỹ thuật của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Thế này mà kỹ thuật tốt rồi à? Chờ một chút. Nước hơi nhiều, ảnh hưởng đến sự thể hiện của tớ, lần nữa nhé?
......
Một chiếc Lamborghini phóng nhanh như chớp trước mặt mọi người.
Nhan Chỉ Lan đỏ mặt đến mức không nhấc lên nổi, Tiêu Nhược Yên cứng họng: "Các cậu... Các cậu..."
Lan Lan cười to: "Lão Nhị, kỹ năng dụ người thành thạo như vậy, lần này trở về sẽ làm bao nhiêu người thầm mến cậu tan nát cõi lòng đây."
Nhan Chỉ Lan lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên ngượng ngùng cười cười, đá vào mông Lan Lan: "Đâu có, tớ chung thủy lắm, tớ ——"
Vừa dứt lời.
Dưới lầu, giọng nam trầm vang dội và mạnh mẽ xuyên thủng bầu trời: "Nhược Yên, Tiêu Nhược Yên, honey, cậu đang ở đâu vậy??? Sắp chết rồi, xuống đây giúp người ta xách hành lý đi, không được, mệt chết tớ rồi!!!"
Nhan Chỉ Lan:???
Lão Đại, Lan Lan:???
Tiêu Nhược Yên:???!!!
Cao Vũ, tên tiện nam này!!! Cậu ấy tới làm gì???
Trong tích tắc, trái tim như nhảy lên tới cổ họng.
Tiêu Nhược Yên đưa tay Nhĩ Khang* ra với Nhan Chỉ Lan: "Tiểu Nhan ——"Cô biết, Tiểu Nhan của cô luôn bình tĩnh nhu hòa như vậy, nhất định sẽ cho cô thời gian để giải thích.
Nhưng lúc này, Tiểu Nhan vốn luôn bình tĩnh nhu hòa xoay người đi, Lan Lan tò mò hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Đến lúc này rồi mà Tiểu Nhan còn tìm đồ sao? Không phải nên bóp cổ Lão Nhị với một điệu waltz sao?
Nhan Chỉ Lan lạnh lùng nói: "Dao của tớ đâu?"
Lão Đại, Lan Lan:.........
Tiêu Nhược Yên: T^T