Tử nam nhân Cao Vũ hoàn toàn không nhận ra mình sắp bị gϊếŧ.
Giờ này phút này, anh ta đang ngồi trên chiếc vali LV màu hồng, mặc tây trang nhàn nhã, giày da cà vạt, ăn mặc bảnh bao ngửa mặt gào thét: "Nhược Yên? Hello? Có ai nghe tôi gọi không, mệt quá khát quá đói quá, có ai không? Help!"
Tiêu Nhược Yên bước chân dài lao xuống, lửa giận trong mắt gần như nổ tung. Cao Vũ làm như không thấy, vui vẻ vươn hai tay ra: "Này, baby, mấy ngày không gặp, cậu trắng trẻo mập mạp rồi. Cậu có nhớ tớ không, cậu —— ô ——"
Vali dưới mông bị Tiêu Nhược Yên một cước đá bay, Cao Vũ "xoa xoa" đứng dậy. Anh ta chỉnh đốn cà vạt, nghiêm túc trở lại: "Tớ được mọi người giao phó, đến gặp cậu một chút, thuận tiện đến thăm hỏi nữ thần."
Tin tức về việc Tiêu Nhược Yên muốn từ chức bùng nổ trong vòng tròn của họ, mọi người ai cũng buồn rầu, đau lòng, rối rít, đều mắng cô không có lương tâm. Họ cùng nhau gom góp lộ phí, cử tiện nam Cao Vũ đến tìm hiểu trước, xem có chỗ nào để quay đầu hay không.
Tiêu Nhược Yên khoanh tay, lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu tới đây làm gì?"
Thành thật mà nói, theo thẩm mỹ chung, Cao Vũ chắc chắn là kiểu soái ca có thể so sánh với lưu lượng tiểu sinh trên màn ảnh. Nữ nhân bình thường cũng không dám so sánh với làn da của anh ta, mắt phượng, mày kiếm, môi đỏ, thân cao 1 mét 83, cơ thể đầy đặn với những đường nét cơ bắp do tập luyện lâu năm.
"Người ta nhớ cậu mà, tới xem một chút, nghe đồng chí Từ nói, cậu muốn rời khỏi đội ngũ."
Cao Vũ dùng mu bàn tay lau khóe mắt: "Nghe vậy tớ rất buồn, cả đêm không ngủ được, trằn trọc, hu hu hu ——" Nhìn thấy Tiêu Nhược Yên tức giận đến mức mí mắt muốn bung ra, Cao Vũ vội vàng tiến đến nắm cánh tay của cô, Tiêu Nhược Yên lùi về phía sau: "Cậu chú ý cho tôi!"
Ây da?
Cao Vũ mỉm cười, mắt phượng nhướng lên: "Tớ có thể gặp mặt nữ thần Nhan của tớ được chưa?"
Tiêu Nhược Yên cười ha ha: "Nữ thần của cậu?"
Cao Vũ:...
Ôi trời ơi!
Không ngờ đời này anh ta còn có thể nhìn thấy Giám đốc Tiêu già mồm ghen tị như vậy???
Trên ban công.
Lan Lan và Lão Đại không biết nhân vật Cao Vũ này, nhưng trước đây từng nghe nói hình như Tiêu Nhược Yên có một người bạn trai mập mờ, chẳng lẽ là anh ta?
Nhan Chỉ Lan cũng nhìn chăm chú, ánh mắt tràn đầy phức tạp và khó hiểu.
Lan Lan tức giận: "Cái gì, một người đàn ông to cao lại còn trắng hơn cả tớ, môi của anh ta bị gì vậy? Hồng như vậy, anh ta trang điểm à? Cho rằng mình là nghệ sĩ à? Tiện nam."
Trương Vi kéo kéo cánh tay của Lan Lan: "Này này, được rồi, sủi cảo cậu cũng ăn xong rồi, chúng ta trở về đi."
Cô ấy nhìn Nhan Chỉ Lan: "Tớ thấy hình như Lão Nhị hơi bực mình, anh ta không mời mà tới à?"
Mắt nhìn xuống dưới.
Tiêu Nhược Yên thực sự rất tức giận, vẻ mặt tức giận của cô chính là lạnh như băng, bộ dáng khoanh tay tùy người ta nói bất cứ điều gì cũng sẽ bất khả xâm phạm.
Nghe thấy cô nói để mình lăn vào khách sạn, Cao Vũ quả thực muốn khóc: "Cậu đây là qua cầu rút ván à? Nhược Yên, cậu nói xem, là ai? Khi cậu say rượu ngất đi, đưa cậu về nhà? Là ai? Khi cậu khóc thâu đêm nhớ thương nữ thần, im lặng tắt đèn lại để giữ hình tượng lạnh lùng cho cậu? Là ai không ngại đường xa làm phiền honey của tớ, giúp cậu tìm hiểu xem nữ thần có ăn ngon ngủ ngon hay không? Cậu tàn nhẫn như vậy à? Còn không cho tớ chút mặt mũi nào à?"
Nhan Chỉ Lan đang cầm con dao giấy mà Lan Lan đã làm, nàng híp mắt nhìn rõ người ở bên dưới, buông lỏng tay ra: "Là anh ta."
Lan Lan và Lão Đại đột nhiên quay đầu lại, là ai? Tại sao Lão Tứ lại có vẻ như quen biết vậy?
......
10 phút sau.
Tiêu Nhược Yên đen mặt đi lên.
Cao Vũ giữ thái độ đắc thắng, vui vẻ bước vào phòng.
Ngay khi bước vào phòng, không ngờ có ba nữ thần đang chờ mình.
Cao Vũ sửng sốt một chút, đàn ông bình thường khi nhìn thấy bọn họ, căn bản đều sẽ tập trung vào Nhan Chỉ Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù sao thì, động vật có giác quan.
Nhưng mà Cao Vũ lại nhìn Lan Lan, hai mắt tỏa sáng, mắt phượng nhìn thẳng.
Lan Lan lùi lại một bước theo bản năng: "Làm gì đó?!"
Này này, không chỉ là tiện nam, mà còn là sắc nam!
Cao Vũ có vẻ nghiêm túc: "Xin hỏi chị gái này, có phải môi cậu đang tô màu son số 23 của YSL Gold Bar không?"
Lan Lan:...???
Trương Vi:???
Nhan Chỉ Lan:...
Tiêu Nhược Yên mất mặt đóng cửa lại, nhìn mấy người bị dọa sợ, cô trả lời cứng rắn: "Chị gái đó không có tô son, cậu ấy tức giận tự cắn mình đấy."
Mọi người:......
Tình địch này... là một nhân vật nha.
Lan Lan và Trương Vi thực sự cảnh giác cấp độ 1, hai người đều nhìn chằm chằm vào Cao Vũ, ánh mắt đó tuyệt đối có thể trực tiếp thiêu đốt người.
Nhan Chỉ Lan xoay người, nhìn hai người trừng to mắt, mỉm cười: "Được rồi, hai cậu về trước đi."
Trương Vi luôn biết tính cách của Tiểu Nhan, biết rõ nàng đã cân nhắc, hơn nữa dựa trên sự hiểu biết của cô ấy về Tiêu Nhược Yên, người đàn ông này rất có thể là lá chắn của cô trước những lần xem mắt mà thôi. Hơn nữa, người đàn ông này nhìn thế nào cũng hơi... gay.
Lan Lan dùng ánh mắt phun lửa trong chốc lát, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên lười giải thích, trực tiếp liếc mắt nhìn cô ấy.
Cuối cùng Lan Lan cũng bị Lão Đại kéo đi.
Mọi người đều về hết.
Cao Vũ và Nhan Chỉ Lan nhìn nhau.
Cao Vũ là gay trời sinh, từ nhỏ đã rất thích theo đuổi ngoại hình. Những người bạn thân xung quanh anh ta bình thường đều nhờ anh ta hướng dẫn cách chăm sóc da và dưỡng trắng, người giang hồ gọi là "thầy Cao". Thầy Cao có cảm giác, xã hội hiện nay quá thô bạo, đám con gái đều bận bịu với sự nghiệp, quá thô, anh ta hiếm khi nhìn thấy cô gái tinh tế như vậy.
Nhan Chỉ Lan chỉ thoa kem dưỡng, gần như là mặt mộc, làn da của nàng bừng sáng óng ánh long lanh, mái tóc buông xõa, những sợi tóc quanh tai mềm mượt quyến rũ, đôi mắt biết cười, hàng mi thật dài chớp chớp. Cao Vũ nhìn nàng đâm đâm, muốn hỏi nàng dùng chì kẻ mắt nào, điều quan trọng nhất là trên ngón áp út của nàng lại đeo một chiếc nhẫn! Điều này nói lên cái gì???
Cao Vũ kích động nhìn Tiêu Nhược Yên, Nhược Yên nhà anh ta rốt cuộc cũng có tiền đồ, biết ngủ với người ta rồi???
Tiêu Nhược Yên đột nhiên có chút xấu hổ, cô nhìn Nhan Chỉ Lan: "Đây là ——"
Cô còn chưa nói xong, Nhan Chỉ Lan nhìn Cao Vũ, đột nhiên mỉm cười: "Cậu là Cao Vũ, tớ biết."
Cao Vũ thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đến mức suýt ngất đi. Tiêu Nhược Yên nhướng mày nhìn Tiểu Nhan, sau đó quay sang Cao Vũ: "Đây là chị gái Nhan của cậu."
"Chị gái cái gì???"
Cao Vũ rất thoải mái với Nhan Chỉ Lan, lời nói vừa rồi của Tiểu Nhan đã vô tình bắt được tâm tư của thiếu nam. Anh ta nới lỏng cà vạt, vươn tay ra: "Cậu nhất định là người tình trong mộng trong truyền thuyết, làm cho Nhược Yên nhớ mãi không quên, ngày nhớ đêm mong, uống say cũng nhắc tới, tỉnh táo cũng nhắc tới, khóc lóc cũng nhắc tới, là người trong tấm ảnh trong ví tiền."
Tiêu Nhược Yên:............
Nhan Chỉ Lan sững sờ, Cao Vũ nói một mạch thậm chí còn không thở, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập mấy chữ "may mắn được gặp".
Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên đều muốn nhăn lại vì tức giận: "Tiểu Nhan, cậu đừng nghe cậu ấy nói mò, cậu ấy ——"
Còn chưa kịp nói xong, Nhan Chỉ Lan đã vươn bàn tay thon dài, nở một nụ cười rạng rỡ mà ngay cả Tiêu Nhược Yên cũng chưa từng thấy: "Xin chào, rất hân hạnh được gặp cậu, Cao Vũ đa tài đa nghệ, đẹp trai anh tuấn, lại sở hữu làn da khiến mọi người đều ghen tị."
Lời tâng bốc cứ phát ra như vậy, hai bàn tay vốn là tình địch lại siết chặt vào nhau.
Tiêu Nhược Yên đứng yên tại chỗ, như bị sét đánh. Sững sờ vài giây, cô mở miệng: "Tiểu Nhan, cậu ——"
Nhan Chỉ Lan nhìn Cao Vũ cười nhẹ: "Chắc cậu đói rồi, tớ nấu gì đó cho cậu ăn nhé."
Cao Vũ sắp khóc đến nơi: "Thật sao? Nữ thần, không ngờ đời này tớ còn có thể ăn món cậu nấu?"
Tiêu Nhược Yên:...
10 phút sau.
Trong phòng bếp, khói lửa bốc lên.
Tiểu Nhan nấu món sườn xào chua ngọt cho anh ta, đây là món khoái khẩu của Cao Vũ. Anh ta ở bên cạnh không biết nói cái gì với nàng, Tiểu Nhan thỉnh thoảng lại mỉm cười, ánh mắt ấm áp lại hướng về Tiêu Nhược Yên ở bên kia đang liếc mắt nhìn.
Tiêu Nhược Yên muốn nghe nhưng lại bị Cao Vũ đẩy ra: "Chị em bọn tớ đang nói chuyện, tại sao cậu lại vào đây?"
Tiêu Nhược Yên:...
Cô ở bên ngoài đi tới lui như kiến bò một hồi, sau khi suy nghĩ xong, Tiêu Nhược Yên lấy một cây súp lơ trong tủ lạnh ra rồi làm bộ đi vào trong.
Lần này cũng không phải nghe trộm, là cô vào bếp muốn giúp đỡ.
Cao Vũ nhanh tay lẹ mắt: "Thế nào, tưởng tớ không biết cậu làm vỏ bọc à? Ra ngoài ra ngoài."
Tiểu Nhan: ^ 0 ^
Tiêu Nhược Yên:...
Được rồi.
Mặc dù biết tính cách của Cao Vũ, cũng tin tưởng vào Tiểu Nhan, nhưng dù sao cũng là cô nam quả nữ, cô vẫn có chút lo lắng.
Cuối cùng, Cao Vũ tức giận: "Cậu không tin tớ à?" Anh ta lấy một thỏi son từ trong túi ra, tô lên môi: "Đối với con gái, tớ giống như thổi son này."
Tiêu Nhược Yên:???
Có ý gì?
Tiểu Nhan nhìn cô mỉm cười: "Không cứng nổi."
Tiêu Nhược Yên:............
Hai dũng sĩ áo vàng, cáo từ, là tôi đã quấy rầy!
Nhìn thấy người bị đuổi ra phòng khách.
Cao Vũ không thể tưởng tượng nổi gãi gãi sau đầu: "Nữ thần, cậu rất lợi hại, tớ chưa từng thấy ai dám nói chuyện với Nhược Yên như thế."
Nhan Chỉ Lan nhúng những miếng sườn cắt nhỏ vào nước lạnh: "Ở bên đó cậu ấy có bao nhiêu người bạn?"
Cao Vũ lắc đầu, ý cười trong mắt có chút buồn bã: "Không nhiều, cậu ấy sống khá khép kín. Bọn tớ đều coi cậu ấy là bạn, nhưng cậu ấy lại coi bọn tớ là linh vật, ngoại trừ đi làm tăng ca chính là về nhà. Hơn nữa ——" Anh ta liếʍ liếʍ môi: "Cậu ấy rất keo kiệt."
Nhan Chỉ Lan:...
Nói xấu Tiêu Nhược Yên với Nhan Chỉ Lan, bị ức hϊếp lâu như vậy, Cao Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái: "Cậu biết cậu ấy có một cuốn sổ kế toán không? Trong đó dày đặc chữ viết, ây da, nếu tớ không đeo kính thì không thể nhìn rõ. Phía đông có đồ ăn rẻ, phía tây có thịt rẻ, cậu ấy rõ như lòng bàn tay. Bọn tớ đâu dám ức hϊếp để cậu ấy cắt máu mời khách."
Nhan Chỉ Lan nhịn cười, quay đầu lại nhìn Cao Vũ, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng: "Chờ tớ đi qua cùng cậu ấy, sẽ chiêu đãi mọi người một bữa ngon."
Cao Vũ rùng mình, may mà anh ta là cong tự nhiên, nếu không thì rất dễ bị bẻ thẳng.
Nữ thần thực sự rất rất đẹp.
Dù sao cũng có liên quan đến âm nhạc và nghệ thuật, Cao Vũ đã gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng ngoài vẻ ngoài nổi bật, Nhan Chỉ Lan thực sự có một loại khí chất, sẽ không giả bộ giống như rất nhiều mỹ nhân lạnh lùng, mà bình dị gần gũi, dịu dàng nhưng không thiếu phần thú vị.
"Đừng nói giá cả thức ăn ngoài chợ, cậu ấy rõ như lòng bàn tay, cậu biết không? Công ty của bọn tớ quy định tăng ca sau 9 giờ sẽ được đặt xe miễn phí, vậy nên ngày nào cậu ấy cũng tan làm sau 10 giờ. À, đúng rồi, có vài lần ngoại lệ."
Cao Vũ suy nghĩ một lúc: "Tớ còn nhớ rõ thời gian cậu ấy về sớm, vào tháng 11 ——" Anh ta cố gắng nhớ lại: "Ngày nào đó của tháng 11? Vào thời điểm đó hàng năm, cậu ấy đều tan làm rất sớm, còn vắt cổ chày ra nước, làm cho tớ một bàn lớn đồ ăn, hàng năm hàng năm, cho nên tớ nhớ rất sâu."
Đôi mắt của Nhan Chỉ Lan tối đi: "Ngày 22 tháng 11."
Đó là sinh nhật của nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, muốn ôm Tiêu Nhược Yên vào lòng.
Tiêu Nhược Yên đang nghe điện thoại ở bên ngoài, không biết đang nói cái gì, nhưng vẻ mặt khá nghiêm túc, trên tay cầm cây bút, không ngừng ghi ghi vẽ vẽ.
Cao Vũ có chút kinh ngạc, anh ta sờ sờ cằm: "Thì ra là vậy."
Mẹ ơi.
Nội tâm của anh ta như muốn vỡ vụn, đây là thứ tình yêu thần tiên gì vậy?
"Tôi thực sự không ngờ trên đời này lại có tình yêu chân thành như vậy." Cao Vũ thở dài xúc động. Một người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám đứng ở cửa xúc động như vậy, Nhan Chỉ Lan hơi buồn cười: "Cậu cũng có một người yêu rất tốt mà, mặc dù đang ở nước ngoài nhưng rồi hai người sẽ được đoàn tụ."
"Trời ạ." Cao Vũ mở to hai mắt nhìn Nhan Chỉ Lan, một tay khoa trương che miệng: "Nữ thần, cậu bí mật điều tra tớ à?"
Nhan Chỉ Lan:...
Thất sách.
Cao Vũ là một người rất thông minh, vừa nhìn sắc mặt của Tiểu Nhan, anh ta đã hiểu ra: "Thần tiên, thật sự là tình yêu thần tiên, nhất định là cậu đã lén đi qua nhìn cậu ấy đúng không?"
Đối mặt với sự bình tĩnh của Cao Vũ, Nhan Chỉ Lan gật đầu: "Đúng vậy."
Thật ra, lần đầu tiên nàng lén đi qua, cảnh tượng nàng nhìn thấy là Cao Vũ uống say.
Tiêu Nhược Yên ghét bỏ dùng chân đá anh ta, sau đó lôi kéo như lôi chó, kéo anh ta về nhà.
Mặc dù động tác tàn bạo như vậy, nhìn chẳng giống cái gì, nhưng sau khi trở về, Nhan Chỉ Lan vẫn không yên lòng mấy ngày. Đó là lần đầu tiên nàng vận dụng quan hệ của gia đình đi điều tra một chuyện.
Cao Vũ thực sự yêu thích sự bình tĩnh của Nhan Chỉ Lan, anh ta cũng biết ăn ngay nói thật: "Tình cảm của tớ và honey không giống với các cậu."
Sao lại không giống?
Nhan Chỉ Lan tò mò nhìn Cao Vũ, theo như tin tức của nàng, hai người cũng là mối tình vườn trường, cũng phải tách ra vào thời trung học.
Cao Vũ cười đầy ẩn ý,
nghiêng người về phía trước, đến gần Nhan Chỉ Lan nói: "Đàn ông, bọn tớ đã ngủ không biết bao nhiêu lần rồi, đâu có thuần khiết như các cậu."
Khuôn mặt của Nhan Chỉ Lan đột nhiên đỏ bừng, nàng ho khan, mấp máy môi. Nàng có chút xấu hổ, không nhịn được hỏi: "Làm sao cậu biết cậu ấy ——"
Cao Vũ cười đầy khinh thường: "Bình thường bọn tớ nói dirty jokes, nói đùa cậu ấy cũng không hiểu."
Tiểu Nhan hé miệng cười mỉm, đúng vậy, A Yên của nàng chính là ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
Tiêu Nhược Yên đi tới, thấy hai người cư nhiên thân thiết như vậy, còn dựa vào rất gần, cô lộ vẻ không vui: "Sắp xong rồi, Cao Vũ, cậu đến nhà tớ làm đại gia à? Đi rửa tay, dọn cơm đi."
"Này, được rồi, nhưng mà, đây không phải là nhà của nữ thần của tớ sao? Sao lại thành nhà của cậu rồi?"
"Cậu muốn chết à?"
"... Được rồi, được rồi, trong đó có gì, tớ ăn hai chén được không?"
......
Chờ đến khi bắt đầu bữa ăn, đã là nửa tiếng sau.
Cao Vũ xú mỹ tiện nam kia, rửa mặt xong, tháo kính áp tròng của mình ra.
Anh ta thực sự rất thoải mái, bao nhiêu năm nay anh ta đều coi Tiêu Nhược Yên như người nhà, đến nhà của người con gái của người nhà, anh ta tự nhiên rất thoải mái.
Nhan Chỉ Lan rất biết điều, nàng mỉm cười lấy từ trong tủ ra một hộp quà chăm sóc da: "Cái này, tớ nghĩ sẽ thích hợp với làn da của cậu."
Cao Vũ vừa tháo kính áp tròng, nhìn mọi thứ có chút mờ mịt. Anh ta kinh ngạc: "Ôi trời ơi, nữ thần, cậu ——"
Anh ta không nhìn lầm chứ? Đam mê với việc chăm sóc da, anh ta biết hộp quà này không hề rẻ, có giá mấy chục nghìn?
Tiêu Nhược Yên ở bên cạnh cầm chiếc hộp: "Tại sao phải cho cậu ấy?"
Nhan Chỉ Lan giữ nụ cười lịch sự, đẩy tay Tiêu Nhược Yên ra, đưa cho Cao Vũ: "Cậu cất đi."
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhược Yên: "Cậu đi dọn dẹp phòng cho khách đi."
Tiêu Nhược Yên:............
Cao Vũ ôm hộp quà yêu thích không buông tay. Anh ta thực sự muốn coi Nhan Chỉ Lan là chị gái của mình: "Ôi, nữ thần, cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn moi chuyện gì từ trong miệng của tớ đây? Tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết."
Nhan Chỉ Lan:...
Anh ta thực sự thông minh.
Vậy tốt rồi.
Nhan Chỉ Lan thấp giọng: "Tổng giám đốc Từ đối xử với cậu ấy rất tốt à?"
Nàng nhìn thấy mấy ngày nay Tiêu Nhược Yên vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Tổng giám đốc Từ, hai người hai người trò chuyện rất nhiều, có công việc, có nhiều chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Ha ha.
Tiểu nhân trong lòng Cao Vũ cười điên cuồng, lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Chỉ Lan, anh ta luôn nghĩ rằng nàng rất ngự, trưởng thành và dè dặt, bây giờ nhìn nàng, cũng có sự đáng yêu và ghen tị của cô gái nhỏ.
"Tớ dùng nhân cách của mình cam đoan rằng hai người họ nhất định không có gì, Tổng giám đốc Từ có ơn tri ngộ với Nhược Yên. Cậu yên tâm đi, mặc dù Nhược Yên lạnh lạnh lùng lùng trông giống như tiểu long nữ, hấp dẫn người khác, nhưng bọn tớ đều nghị luận có phải cậu ấy bị lãnh cảm hay không."
Lãnh cảm?
Nghe thấy điều này, Nhan Chỉ Lan nở một nụ cười thần bí như Mona Lisa.
Đây thật sự là trong vui mừng mang theo một chút phức tạp bất an.
"À, đương nhiên cậu yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ không bao giờ làm thế với cậu." Cao Vũ nhìn ra ngoài, tranh thủ bổ sung: "Tớ cho cậu biết một bí mật nhỏ."
Nhan Chỉ Lan hứng thú: "Cái gì?"
Cao Vũ lén nhìn về phía Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên cầm chổi, vẻ mặt lạnh lùng, không ngừng nháy mắt với Cao Vũ, bảo anh ta ngậm miệng.
Nhưng sau khi tháo kính áp tròng ra, Cao Vũ gần giống như bị mù, ánh mắt gì, sắc mặt gì, cũng hoàn toàn không nhìn thấy. Nhìn khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên đơn giản tựa như một quả trứng gà.
Tiêu Nhược Yên không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm giơ ngón tay giữa lên.
Cao Vũ vừa nhìn, tại sao cậu ấy còn dùng tay ra hiệu với mình? Anh ta híp mắt để xác định, Nhan Chỉ Lan nhìn thấy, nàng cười dùng thân mình chặn tầm nhìn của Cao Vũ, giải thích cho anh ta: "Cậu ấy đang ám chỉ cậu cứ tiếp tục."
Cao Vũ ngẩn người: "Cái gì? Hình như cậu ấy dùng tay ra hiệu gì đấy với tớ."
Ý cười trong mắt Nhan Chỉ Lan rất chân thành: "Cậu ấy đang giơ ngón tay cái với cậu."