—— A Yên, cậu chạy cái gì? Lời cậu nói còn tính hay không?
Một câu nói làm cho Tiêu Nhược Yên như bị điểm huyệt, không dám cử động.
Hai người đang ở phòng ngủ, chỉ mở một ngọn đèn ngủ, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, càng thêm mập mờ.
Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên hơi đỏ bừng, ngay cả cổ và xương quai xanh cũng đỏ lên, trước khi tắm, hơi nóng nhàn nhạt trong lòng lại lan tràn.
Cô cúi đầu, bẽn lẽn cắn môi một lúc rồi quay sang nhìn Nhan Chỉ Lan.
Nhan Chỉ Lan mỉm cười nhìn cô, khao khát trong mắt không thèm che giấu, hai người muốn ở bên nhau cả đời, sớm muộn gì cũng phải đi đến một bước kia, không phải sao?
Trong xã hội táo bạo này, hai người hoàn toàn là kiểu người đơn thuần.
Một người tâm tư đều dồn vào sự nghiệp, thậm chí còn không biết BCS ngón tay.
Một người giãy giụa giữa giấc mộng và hiện thực, ngay cả suy nghĩ thật ra cũng chỉ là ảo tưởng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhược Yên cảm thấy đau xót, cô nhìn Nhan Chỉ Lan, đưa tay lên từ từ đặt vào thắt lưng của áo ngủ.
Áo ngủ tơ tằm mà Tiểu Nhan chọn cho cô rất phù hợp với hình tượng của cô, sạch sẽ đơn giản, mang theo một nét lạnh lùng khắc sâu.
Rút thắt lưng bên hông ra, Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan, áo ngủ giống như nước, trượt xuống theo đường cong yểu điệu quyến rũ của cơ thể cô. Cô nhìn nàng, ánh mắt ngượng ngùng mang theo sự kiên định và nóng bỏng.
Trong ánh nhìn của cô, có ngàn vạn phong tình.
Đối với người ngoài, Tiêu Nhược Yên luôn tỏ ra lạnh lùng, thậm chí là tài nữ quái gở. Một cây đàn guitar đi khắp thiên hạ, cô không cần ai che chở, sưởi ấm.
Chỉ có đối với Tiểu Nhan, cô mới có thể lộ ra sự thẹn thùng đặc trưng của phụ nữ như vậy.
Nhan Chỉ Lan đứng lên, chậm rãi đi tới, bước chân như mèo gần như không phát ra tiếng động, không hiểu sao Tiêu Nhược Yên có chút căng thẳng. Dáng người của cô rất đẹp, cao gầy thẳng tắp, nhưng chỗ nên có thịt cũng không thiếu, tóc dài như mực phủ lên bờ vai trắng tuyết.
Nhan Chỉ Lan ôm cô từ phía sau, vòng tay qua eo cô, thân thể Tiêu Nhược Yên khẽ run lên, cô chịu đựng rung động, hỏi: "Có giống nhau không?"
Khóe môi của Nhan Chỉ Lan hơi cong lên, A Yên ngốc nghếch của nàng: "Không nhìn ra được."
Tiêu Nhược Yên dừng lại một chút, vậy phải làm sao?
Cô bối rối, Nhan Chỉ Lan nâng cánh tay như bạch ngọc lên, nét mặt nghiêm túc: "Cần phải cảm nhận sâu hơn."
...
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa.
Mưa nhỏ kéo dài, tưới nhuần vạn vật, giống như nụ hôn của Tiểu Nhan.
Nàng không quá lỗ mãng, chỉ hôn Tiêu Nhược Yên một cách nhẹ nhàng.
Cho dù như vậy, thể xác và tinh thần của Tiêu Nhược Yên cô đơn tịch mịch đã lâu, vẫn không thể kiềm chế được bị nắm giữ, cô ôm chặt lấy Nhan Chỉ Lan, xoa xoa mái tóc của nàng.
Nhan Chỉ Lan nhìn vào mắt cô, lẩm bẩm: "Là thật."
Nhiệt độ chân thực như vậy, không có lạnh buốt như trong ảo ảnh.
Tiêu Nhược Yên chịu đựng, thừa nhận, từ đầu đến cuối luôn nhìn vào mắt nàng, tìm kiếm bàn tay trống không của nàng, mười ngón đan xen.
Thân mật gắn bó.
Từ nhỏ cô đã là người kiêu ngạo.
Vốn nghĩ rằng, sẽ kiêu ngạo cả đời.
Nhưng sau khi gặp được Nhan Chỉ Lan, tất cả đều thay đổi. Hóa ra tình yêu thực sự sẽ làm cho một người cam tâm tình nguyện.
...
Cuối cùng, Tiêu Nhược Yên chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Tiểu Nhan.
Cô rất mệt mỏi.
Sự kiệt quệ về thể xác và tinh thần làm cho cô có chút sụp đổ sau khi trải qua nụ hôn triền miên tỉ mỉ này.
Là sụp đổ một cách vui vẻ.
Nhan Chỉ Lan chống một tay đỡ đầu mình, nhìn người trong ngực một cách cẩn thận, một lúc sau, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, chạm vào cánh tay của cô...
Nhiệt độ chân thật.
Nhưng nàng vẫn có vẻ như không chắc chắn, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Nàng vẫn có chút mê mang.
Nàng không dám nói cho Tiêu Nhược Yên biết, có lẽ do những năm qua quá đau buồn, nàng đã ảo tưởng về hai người rất nhiều lần.
Thậm chí đã đi qua cả đời của hai người.
Vừa rồi, nàng chỉ mới hôn nhẹ đã làm cho Tiêu Nhược Yên sụp đổ, cô cau mày nhẫn nhịn, hai mắt mê ly nhìn Nhan Chỉ Lan: "Sao không tiếp tục?"
Cô là của nàng, cam tâm tình nguyện.
Nhan Chỉ Lan cười ấm áp, hôn lên môi Tiêu Nhược Yên, cẩn thận trấn an: "Chờ cậu trở về."
Mọi thứ đều ổn thỏa.
Tiêu Nhược Yên nhìn vào mắt nàng, không chớp mắt, cô hiểu rõ Tiểu Nhan, biết nàng đang né tránh, đang nói dối.
Nhan Chỉ Lan thực sự nối dối cô.
Rõ ràng là vô cùng mong đợi, nhưng đến thời khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy tất cả đều không chân thực.
Ảo tưởng đó, khiến nàng bất an.
......
Cuối cùng, Tiêu Nhược Yên lại cảm thấy xấu hổ, cô không ngờ rằng, chỉ trong vài nụ hôn đơn giản, cô đã bị đánh bại. Nhan Chỉ Lan ôm chặt cô, hôn lên trán đầy mồ hôi của cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, trái tim đóng chặt bấy lâu nay bị sóng nhiệt cuốn lên, hơi ấm.
Nhìn chăm chú vào Tiêu Nhược Yên một lúc lâu.
Nhan Chỉ Lan rút tay lại, xoay người lấy một hộp thuốc trong ngăn kéo đầu giường ra.
Bình thường nàng đều uống một viên thuốc.
Nhưng hôm nay, như muốn xác minh điều gì đó, nàng uống hai viên thuốc.
Uống thuốc xong, Nhan Chỉ Lan chờ một lúc, sau đó quay lại nhìn Tiêu Nhược Yên.
A Yên của nàng không có biến mất.
Cô rất ngoan, ngủ ở bên cạnh nàng, hai má vẫn còn ửng hồng, hàng mi thật dài khẽ chớp.
Nhan Chỉ Lan được an lòng. Nàng cũng đắp chăn lên, không có rút vào trong ngực cô, mà chỉ ngủ ở một bên giường, một tay vẫn nắm lấy góc áo của cô.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Nhược Yên thức dậy, Nhan Chỉ Lan đã thức dậy trước. Ngay khi vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Tiểu Nhan đang nhìn mình.
Ánh mắt của nàng có chút trống rỗng, như thể đã nhìn cô rất lâu.
Trái tim của Tiêu Nhược Yên loạn nhịp, cô nhẹ nhàng thăm dò: "Tiểu Nhan?"
Nhan Chỉ Lan định thần lại, nàng đưa tay lên định chạm vào khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên, nhưng lại dừng lại giữa không trung, giống như không dám chạm vào cô.
Tiêu Nhược Yên đau lòng khó chịu, cô nắm lấy tay nàng, đặt lên khuôn mặt ấm áp của mình: "Tớ ở đây."
Nhan Chỉ Lan thở phào nhẹ nhõm: "Ừm."
Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Cậu cả đêm không ngủ?"
Dường như không muốn trả lời vấn đề này, Nhan Chỉ Lan xoay người, co người lại, đưa lưng về phía cô: "Có ngủ, trời mưa, hơi ồn nên tớ tỉnh dậy sớm."
Nói dối.
Tiêu Nhược Yên liếc mắt đã có thể nhận ra nàng đang lừa mình, nhưng không muốn vạch trần, trong lòng cảm thấy bất an.
Cô phát hiện ra tình hình của Tiểu Nhan không lạc quan giống như cô tưởng tượng.
Cô cho rằng, chỉ cần hai người ở bên nhau, mọi chuyện sẽ đi theo quỹ đạo tốt đẹp đã định.
Tiêu Nhược Yên dang tay ra, ôm lấy Nhan Chỉ Lan từ phía sau: "Cậu muốn ăn gì, tớ sẽ nấu cho cậu."
Nhan Chỉ Lan nghiêng đầu suy nghĩ: "Mì trứng cà chua."
Đây là món ăn mà Tiêu Nhược Yên thích nhất thời trung học. Nàng nhớ rất rõ, nụ cười của Tiêu Nhược Yên có chút đắng chát, cô sờ sờ mũi của Tiểu Nhan: "Được."
...
Trong lúc nấu ăn.
Tiêu Nhược Yên vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Tiểu Nhan, cô dám chắc chắn rằng nàng đã không ngủ cả đêm.
Tại sao?
Chẳng lẽ vẫn luôn nhìn cô suốt thời gian đó? Sợ cô sẽ biến mất?
Tiêu Nhược Yên nghĩ ngợi lung tung, Nhan Chỉ Lan bước tới, ôm lấy cô, cọ đầu vào cổ cô: "Đang nghĩ gì vậy? Mì muốn dính hết rồi."
Tiêu Nhược Yên giật mình, nhanh chóng vớt mì ra, nhưng đã quá muộn.
Mì nấu lâu đã bị dính vào nhau.
Nhan Chỉ Lan nhìn cô, cười nhạo: "Sắp đuổi kịp trình độ trước đây của tớ rồi."
Tiêu Nhược Yên ảo não: "Để tớ nấu lại lần nữa."
Nhan Chỉ Lan cười: "Không cần, mau ăn đi, lát nữa Lan Lan và Lão Đại sẽ đến đây."
Ngày mai, Tiêu Nhược Yên phải quay lại bàn giao công việc, nếu không phải sợ làm phiền hai người nghỉ ngơi, Lan Lan và Lão Đại đã đến đây từ sớm.
Biết rõ cô bàn giao công việc xong sẽ trở về, nhưng Tiểu Nhan vẫn không yên lòng, mì này ăn không có mùi vị gì. Trong lòng Tiêu Nhược Yên cũng đang suy nghĩ chuyện khác, thấy Nhan Chỉ Lan không có cảm giác ngon miệng, cô nhẹ giọng nói: "Chờ tớ trở về, chúng ta đi bác sĩ khám bệnh chút nhé?"
Thân thể của Nhan Chỉ Lan cứng đờ: "Tớ kiểm tra sức khỏe tổng quát rồi, ngoại trừ có chút thiếu máu nhẹ, không có chuyện gì."
Cảm nhận được sự phản kháng trong thái độ của nàng, Tiêu Nhược Yên do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Được rồi, vậy đến lúc đó rồi nói sau."
Tiểu Nhan thông minh như vậy, biết rõ cô nói đi bác sĩ khám là bác sĩ tâm lý, nhưng nàng lại nói sang chuyện khác.
Nhưng Tiêu Nhược Yên đau lòng còn không kịp, làm sao có thể ép buộc nàng.
Tiểu Nhan cô đơn một mình quá lâu, đối mặt với quá nhiều thống khổ bi thương, trái tim đã chống chất vết thương từ lâu, giống như mặt đất khô cằn, mỗi một vết nứt đều tượng trưng cho nỗi đau trong quá khứ. Cô không thể chữa lành cho nàng ngay lập tức, tương lai còn dài.
Rất lâu sau, Nhan Chỉ Lan nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai cậu phải quay lại sao?"
Bầu không khí có chút trầm thấp.
Tiêu Nhược Yên thu dọn chén đũa, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu trầm tư của Nhan Chỉ Lan, cảm thấy đau lòng. Cô thở dài, đi đến trước ghế sô pha ôm nàng.
"Tớ hứa, tớ sẽ trở về sớm."
Trước đó, cô đã trao đổi với Tổng giám đốc Từ, dù sao cũng là cấp trên của cô, có ơn tri ngộ với cô, Tiêu Nhược Yên luôn tôn trọng và biết ơn cô ấy.
Khi nghe thấy Tiêu Nhược Yên nói muốn rời khỏi thành phố mà cô đã dốc sức làm việc trong nhiều năm để trở về, cô ấy rất kinh ngạc: "Nhược Yên, em có chắc không?"
Cô ấy biết, trong những năm qua, cô gái này phải trả giá bao nhiêu cho công việc này.
Ban đầu cô ấy có ấn tượng sâu sắc với Tiêu Nhược Yên, không phải vì tài năng, cũng không phải vì ngoại hình xuất chúng, mà vì khả năng chịu thương chịu khó của cô.
Mới đầu sau khi tốt nghiệp đại học, không ai là không có kinh nghiệm, làm sao có thể có chỗ đứng trong xã hội tốt như vậy.
Giám đốc âm nhạc cái gì? Thậm chí là một người sáng tác cô cũng không làm được, bắt đầu bằng cách làm công việc lặt vặt.
Bình thường, phụ nữ ở độ tuổi này, nhất là những cô gái có chút nhan sắc, không chịu nổi cực khổ, đa phần đều chỉ làm công việc nhẹ nhàng đơn giản, còn có công việc mà lãnh đạo có thể nhìn thấy. Không phải là thế giới cần cù chăm chỉ siêng năng trong miệng thế hệ trước, bây giờ gian lận dùng mánh khóe a dua nịnh hót lại trở thành xu hướng chính ở nhiều công ty.
Tổng giám đốc Từ là một người cuồng công việc điển hình, sau một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, cô ấy đã hết hi vọng với chuyện tình cảm, dành toàn bộ tâm sức vùi đầu vào công việc. Nhóm thực tập sinh đến đây, có nhiều người nổi bật, cô ấy vẫn âm thầm quan sát. Công ty giải trí như thế này, bên ngoài nhìn có vẻ hài hòa, nhưng thực ra bên trong lại chia rẽ trầm trọng, cô ấy cần nâng đỡ lực lượng của mình. Người cũ không dễ khống chế, quá nhiều kinh nghiệm tâm tư phức tạp, người mới giống như trang giấy trắng, là lựa chọn tốt nhất.
Có một lần ở sự kiện quy mô lớn, cô ấy đứng từ xa nhìn Tiêu Nhược Yên bận rộn, từ sáng đến tối, cô ấy không chỉ giúp đỡ trông coi ban nhạc, mà còn giúp đẩy thiết bị âm nhạc cồng kềnh ra. Mấy cô gái đều đứng ở bên cạnh nói chuyện phiếm, chỉ có một mình cô im lặng.
Rõ ràng là bọn họ đến đây để phục vụ, nhưng những cô gái đó đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, toàn là thương hiệu nổi tiếng.
Tiêu Nhược Yên rất giản dị, áo khoác denim cá tính, xõa tóc, có cảm giác tự do của người chơi nhạc.
Đến buổi chiều, khi sự kiện sắp kết thúc, Tổng giám đốc Từ ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài trong chiếc váy tây, mấy cô gái đang tụ tập nói chuyện lướt điện thoại đều đứng lên, tất cả nhao nhao chào.
"Tổng giám đốc Từ."
"Tổng giám đốc Từ."
...
Còn Tiêu Nhược Yên luôn bận rộn chỉ lịch sự chào hỏi một tiếng rồi im lặng lui về phía sau.
Tổng giám đốc Từ quét một vòng qua đám người, rơi vào trên người Tiêu Nhược Yên, cô ấy khẽ gật đầu: "Ừm."
Cô ấy chú ý đến Tiêu Nhược Yên, sau khi trở về sắp xếp cho cấp dưới của mình kiểm tra lý lịch của cô gái này. Đêm đó, sau khi nghe một số bài hát gốc của cô, mắt của Tổng giám đốc Từ sáng lên.
Thế gian thường gặp được Thiên Lý mã, nhưng không thường gặp được Bá Nhạc.
Tổng giám đốc Từ biết cô ấy đã gặp được Thiên Lý mã của cô ấy.
Tiêu Nhược Yên cũng chờ được Bá Nhạc của cô.
Hai người ăn nhịp với nhau.
Trong công việc, gặp được quý nhân chiếu cố là một vinh dự lớn.
Tiêu Nhược Yên luôn rất biết ơn và trân quý, vì vậy cô nói cho Tổng giám đốc Từ biết toàn bộ câu chuyện. Sau khi nghe xong, Tổng giám đốc Từ im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Nhược Yên, nói thật, về tư, tình cảm của hai em làm chị cảm thấy rất cảm động, chị cũng tôn trọng sự lựa chọn của em. Nhưng từ góc độ của một người bạn, một người sếp của em, chị hi vọng em suy nghĩ thêm một chút, dù sao em đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy, tất cả các mối quan hệ đều ở đây. Xã hội ngày nay không giống như trước đây, hai người ở bên nhau, không phải chỉ cần có tình yêu là đủ, củi gạo dầu muối tương giấm, vợ chồng nghèo hèn trăm chuyện buồn thương, chị là người từng trải."
Hầu hết mọi người sẽ rung động trước những lời chân thành của cô ấy, nhưng Tiêu Nhược Yên trong điện thoại chỉ cười cười: "Cám ơn chị, em đã đưa ra quyết định."
Tổng giám đốc Từ im lặng một lúc, thở dài: "Trước mắt em đừng vội, chị sẽ trao đổi với lãnh đạo tổng bộ xem có thể điều phối cho em về mặt quan hệ hay không."
Ban đầu, mặc dù cô ấy bồi dưỡng Tiêu Nhược Yên là có mục đích, nhưng ở chung nhiều năm như vậy, cũng trở nên quen thuộc, cô ấy đau lòng cho cô gái cô độc một mình liều mạng cố chấp này.
Cô ấy không muốn mọi thứ trước đây của cô đều bị xóa sạch bởi vì cô rời đi.
Hai ngày sau, tin tức của Tổng giám đốc Từ tới, nói rằng bên tổng công ty và Giải trí Ức Dương có một cuộc trao đổi nhân tài gì đó, để xem có thể điều cô qua bên kia được không.
Tin tức tốt như vậy không thể nghi ngờ là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Khi nhận được tin tức, Tiêu Nhược Yên vui mừng đến mức gần như nhảy dựng lên, cô ôm Tiểu Nhan xoay một vòng tròn tại chỗ một cách vui vẻ.
Tiểu Nhan cũng bị cô làm cho vui vẻ, nàng nhìn vào mắt cô, đưa tay vuốt ve mặt cô: "A Yên của chúng ta thật tuyệt."
Mặc dù mừng cho cô.
Nhưng cuộc chia ly sau đó vẫn khiến cho Nhan Chỉ Lan khó chịu.
Từ sau khi gặp lại nhau, có lẽ là lòng tham, nàng luôn không muốn rời xa cô một giây một phút nào.
Lo được lo mất như vậy, chắc hẳn là không tốt...
Sau khi Lan Lan và Lão Đại đến, họ cảm giác được Tiểu Nhan không yên lòng.
Lão Đại tương đối trưởng thành, cô ấy đi vào bếp, nhìn Tiêu Nhược Yên đang rửa chén, hỏi: "Đã đặt vé máy bay chưa?"
Vốn với tính cách tiết kiệm từng xu vắt cổ chày ra nước của Tiêu Nhược Yên, chắc chắn là muốn đi tàu hỏa hoặc là cách thức cao hơn một chút, cắt máu đi tàu cao tốc.
Nhưng lần này, cô lại chọn máy bay, rõ ràng là muốn tốc chiến tốc thắng.
Tiêu Nhược Yên khẽ gật đầu: "Lão Đại, gần đây nếu có thời gian, cậu hãy đến với cậu ấy nhiều hơn chút."
Trương Vi nhìn vào trong phòng: "Haizz, tớ biết rồi, trong lòng cậu ấy bất an."
Hơn nữa, trải qua nhiều chuyện như vậy, ai có thể yên tâm?
...
Lúc đầu, tinh thần của Tiểu Nhan không tập trung, nhưng Lan Lan trước mặt lại ồn ào không ngừng, trước tiên cô ấy đưa hộp BCS ngón tay đã xếp lại của mình cho Nhan Chỉ Lan: "Cho cậu."
Tiểu Nhan nhận lấy, Lan Lan nhìn nàng: "Thiếu một cái."
Nhan Chỉ Lan khẽ gật đầu, không có suy nghĩ nhiều, tưởng rằng khi xé mạnh gói quà làm rơi vào chỗ nào.
Lan Lan có chút ngượng ngùng: "Hôm qua tớ đã thử rồi, cảm thấy rất tốt."
Nói xong, cô ấy còn cực già mồm vặn vẹo người.
Nhan Chỉ Lan:...
Tay khẽ run rẩy, Nhan Chỉ Lan không thể tin nổi nhìn Lan Lan. Lan Lan có ý đồ muốn giao lưu với nàng: "Khoa học kỹ thuật ngày nay phát triển rất tốt, cái này còn có chức năng tự làm nóng, còn có cảm giác hạt tròn. Hôm qua tớ đã thử hương dâu, không có cảm giác gì, lần sau phải thử hương bạc hà, chắc là Ice & Fire sẽ có cảm giác tốt lắm nhỉ?"
Cô ấy nhìn người từng trải thỉnh giáo một cách khiêm tốn.
Nhan Chỉ Lan:...
Đây là chuyện khoa học kỹ thuật à? Còn nữa, tại sao mới sáng sớm lại thảo luận chuyện này với nàng?
Lan Lan nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Nhan Chỉ Lan, không thể tin nổi hỏi: "Không phải chứ, Tiểu Nhan, cậu chưa từng dùng à?"
Đây là loại giọng điệu khinh bỉ và khó tin đến nhường nào.
Nhan Chỉ Lan im lặng một lúc, Tiêu Nhược Yên mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, mặc dù đang rửa chén nhưng lòng cô lại hướng về Tiểu Nhan. Vừa nhìn biểu cảm của Lan Lan, cô cảm thấy có gì đó không ổn nên rửa sạch tay rồi đi ra ngoài, bước đến bên ghế sô pha. Cô không ngại khi có Lão Đại và Lan Lan ở đây, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha, vòng tay ôm eo Tiểu Nhan: "Lan Lan, các cậu đang nói gì vậy?"
Tiểu Nhan cắn cắn môi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, giống như cô gái bị ba mẹ bắt gặp khi đang lén đọc tạp chí bất lương.
Lúc này, Lan Lan phản ứng rất nhanh, cô ấy chỉ vào bóng đèn của nhà Tiểu Nhan: "Bọn tớ đang nói về trăng sao mây trời, nói về lý tưởng sống và thơ ca." Cô ấy nhìn chằm chằm vào bóng đèn: "Ôi, nhìn xa thì giống bóng đèn, nhìn gần thì là bóng đèn, trong nhà ai cũng có bóng đèn, thắp sáng đường về nhà, thật sự là vừa bình thường vừa vĩ đại."
Nhan Chỉ Lan:...
Tiêu Nhược Yên:...
Một câu từ... giản dị đến mức nào?
Tình bạn, thật sự cũng là thứ tồn tại đẹp đẽ không kém gì tình yêu trên thế gian này.
Tiểu Nhan cả đêm không ngủ, uống thuốc cũng vô dụng. Sau nửa tiếng mơ mơ hồ hồ trò chuyện với Lan Lan, nàng ôm gối dựa vào Tiêu Nhược Yên ngủ thϊếp đi.
Tiêu Nhược Yên cảm thấy nhẹ nhõm, cô giơ ngón tay cái lên với Lan Lan, ôm Tiểu Nhan vào phòng.
Tiểu Nhan thực sự quá gầy, Tiêu Nhược Yên cảm giác rất nhẹ rất nhẹ đến mức khi ôm nàng, cô thậm chí cảm giác trên tay không khác biệt mấy với trọng lượng của Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu sinh không thể luyến lười biếng nằm trong ổ của mình, Lan Lan dùng tay chọc chọc nó: "Này, Xấu xí? Xấu xí? Sao lại không vui rồi?"
...
Tiêu Nhược Yên đặt người lên giường cẩn thận, đắp chăn cho nàng, dường như Nhan Chỉ Lan có chút ngủ không yên, nàng lẩm bẩm điều gì đó, cau mày xoay người lại. Tiêu Nhược Yên suy nghĩ, lại đem áo khoác của mình nhét vào trong lòng của Tiểu Nhan. Đúng như dự đoán, lông mày của Tiểu Nhan giãn ra, lúc này Tiêu Nhược Yên mới yên tâm đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Lan Lan đang uống nước, nói chuyện với Lão Đại: "Đương nhiên là không có cảm giác an toàn, nếu tớ là Tiểu Nhan, tớ cũng sẽ không có cảm giác an toàn. Ai biết sau khi quay lại sẽ gặp phải chuyện gì, Lão Nhị ưu tú như vậy, nhất định có không ít người thầm mến, lỡ như họ cao hứng tỏ tình thì sao?"
Tiêu Nhược Yên cau mày, cô ngồi đối diện với Lan Lan: "Cậu đừng nói bậy, để Tiểu Nhan nghe thấy thì sao?"
Lúc này Lan Lan rất có uy, cô ấy nhíu mày nhìn Tiêu Nhược Yên: "Lão Nhị, bây giờ là lúc cậu cao cao tại thượng nói chuyện với tớ như vậy sao?"
...
Thân thể của Tiêu Nhược Yên mềm ra, cô nhìn Lan Lan: "Lan Lan thân yêu, mời cậu khép cái miệng nhỏ nhắn anh đào của cậu lại, ăn một chút bánh ngọt tớ mua đi, được không nào?"
Cái này còn tạm được.
Lan Lan ngậm miệng.
Lão Đại cười cười: "Lão Nhị, mặc dù Lão Tam nói thẳng nhưng đều là nói thật. Tiểu Nhan thật sự thiếu một chút cảm giác an toàn."
Tiêu Nhược Yên thở dài, cô theo thói quen sờ sờ thuốc lá, vừa nghĩ đến người vừa mới nằm ngủ, cô đành chịu đựng.
Cụm từ "cảm giác an toàn" này, thật sự mơ hồ và khó nắm bắt nhất.
Lan Lan thấy cô lâm vào thế khó, vỗ vỗ vai cô: "Thật ra cũng không khó như vậy đâu."
Tiêu Nhược Yên và Lão Đại cùng nhìn về phía Lan Lan. Mấy năm nay, Lan Lan thật sự phù hợp với "đại trí nhược ngu"* mà Tiểu Nhan nói, đôi khi, thực sự có thể nói đến mức thành thật và thẳng thắn.
(* Kẻ tài trí thì trông như ngu dốt.)
Dưới sự chú ý của mọi người, Lan Lan mở túi của mình ra, lấy một vật dài có bao bì màu hồng ra, chỉ chỉ vào phòng ngủ: "Bây giờ tớ và Lão Đại có thể biến mất một tiếng đồng hồ, cậu ngủ với Tiểu Nhan, dùng hết những thứ này, tuyệt đối ngập tràn cảm giác an toàn."
Tiêu Nhược Yên:............
Lão Đại:............