Nghe vậy, Chu nương tử chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ba cái như an ủi nói: "Nha hoàn của phu nhân đang ở phòng phía Tây, cứ bảo nàng ta canh ba chạy về phủ bẩm báo." Nói xong, Chu nương tử quay mặt rời đi.
Mà nhìn bóng dáng rời đi của Chu nương tử, Giang Lăng Ca mím môi nhìn đồng hồ cát đang lặng lẽ trôi, canh ba... Nàng ta đang gợi ý mình là thủ vệ sẽ giao ca vào canh ba, nàng có thể thừa dịp đi tìm Tụng Nga, sau đó cả hai cùng bỏ trốn sao? Tuy rằng nàng không hiểu lắm vì sao Chu nương tử nói một đống lời đáng sợ rồi còn ra tay giúp đỡ nàng. Nhưng mà bây giờ cho dù là một khắc, nàng cũng không thể lề mề. Vì thế Giang Lăng Ca chạy đến trước gương, chỉnh sửa quần áo và tóc dài xong, dựa theo lời Chu nương tử chỉ dẫn, lặng lẽ tìm hướng cửa Tây đi ra ngoài tìm nha hoàn hồi môn của mình.
Chuyện làm nàng cảm thấy may mắn là lúc này trong sân quả nhiên không người, nàng chỉ hoang mang hồi hộp đi về phía cửa nách kia.
Mà góc bên đây, Từ Tổng đốc đang ung dung nhìn mật hàm gửi khẩn cấp trong tay, chàng hứng thú xem tiểu mỹ nhân ngó trước ngó sau rón ra rón rén tìm phòng trong sân, giống như một con chuột đồng không tìm thấy hang, chàng đứng trên lầu gác không khỏi nhếch khóe miệng cười khẽ.
"Đại nhân, nô tỳ đã làm theo ngài dặn dò."
Mới chỉ đường cho Giang Lăng Ca xong, Chu nương tử đã trung thành nghiêm túc chạy tới đây báo cáo. Đưa mắt theo phía tầm nhìn của đại nhân, nàng ta cũng trông thấy tiểu phụ nhân kia, bèn nhỏ giọng nói: "Đại nhân, họ Tiền đã ở trong tù, chi bằng chúng ta...”
"Chiêu mượn đao gϊếŧ người này lúc nào cũng có tác dụng, nhưng tạm thời bổn đốc không muốn như vậy...” Đứng nheo mắt ở dưới ánh mặt trời, nhìn Giang Lăng Ca mở cửa phòng dưới mí mắt chàng, còn kể khổ khóc sướt mướt với nha hoàn, người đàn ông xua tay, trầm giọng nói: "Bổn đốc không muốn họ Tiền đó được chết nhanh như vậy...” Nàng là nữ nhân trung trinh liệt nữ, nếu như Tiền Dục Vinh chết đi, ngụy quân tử đáng chết kia sẽ khiến nàng nhớ thương cả đời, khiến nàng vấn vương.
Họ Tiền kia không đáng! Lăng Ca là của chàng, chẳng ai có thể ngăn chàng và nàng sống bên nhau. Nghĩ đến đây, ánh mắt người đàn ông hiện lên nét tàn nhẫn, chỉ là khi chàng móc túi tiền trân quý trước vạt áo ra, ánh mắt người đàn ông lại chứa đầy sự nhu tình chưa từng có. Nàng vẫn dịu dàng thiện lương như xưa, mùi vị ở trên giường càng... chỉ là chàng không thể nôn nóng, chàng không chỉ muốn một đêm phong tình rồi thành người dưng, mà thứ chàng muốn là nàng cam tâm tình nguyện yêu chàng.
"Cử người cẩn thận trông chừng nàng ấy, chớ có để nàng ấy xảy ra chuyện gì, sau đó... thì tìm chuyện khác làm... "
"Vâng!" Nhìn sắc mặt chủ tử thay đổi liên tục chỉ trong thời gian ngắn, Chu nương tử không khỏi lau mồ hôi thay Giang Lăng Ca, thế nhưng nàng ta vẫn chạy gấp rút hoàn thành những chuyện nên làm.
"Phu nhân, Rốt cuộc là phu nhân bị sao vậy?"
Thấy dáng vẻ chật vật của phu nhân, Tụng Nga tất nhiên không dám mang nàng về nhà ngay lập tức, vì thế hai người tạm thời nghỉ ngơi trong biệt viện ở phía Đông, nhìn phu nhân vừa tiều tụy vừa đứng ngồi không yên, tiểu cô nương cảm thấy mình càng lo lắng hơn, đêm qua phu nhân của nàng ấy và Tổng đốc... nghĩ thôi... đã thấy thật là khủng khϊếp!
"Ta... ta không sao cả...” Dẫu sao cũng gặp được nha đầu Tụng Nga rồi, tiểu mỹ nhân cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà thấy nàng ấy hỏi thế, trong lòng nàng cực kỳ chua xót. Bây giờ hai người còn ở phủ Tổng đốc. Nàng sợ không chạy nhanh sẽ bị Tổng đốc trói lại tra khảo, hoặc tìm cớ dâʍ ɭσạи cơ thể mình. Vì vậy, nàng lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, rồi nói những lời đe doạ Tụng Nga, đoạn kéo nàng ấy đi. May mà trên đường cũng không có nô tài nào ngăn cản các nàng, hai chủ tớ an toàn đi đến cổng sau, tiếp đó lên xe ngựa đang đậu sẵn trước cửa.