Dọc theo đường đi, Tụng Nga lo lắng nhìn thiếu phu nhân nhà mình đang đỏ hoe mắt cố kìm nén cơn khóc, tiểu nha đầu cũng không biết nên hỏi thăm thế nào, thiếu phu nhân và Tổng đốc đại nhân... qua một đêm, tuy rằng nàng ấy chưa xuất giá, nhưng cũng là người ở lâu trong hậu trạch, cũng biết thiếu phu nhân có chỗ khác thường, trong lòng càng ngày càng sốt ruột, thế nhưng nàng ấy chỉ giả vờ không biết gì, tay đỡ vai thiếu phu nhân, làm chỗ dựa cho nàng tựa.
"Tụng Nga, ta... ta bị đại nhân... huhu... Chuyện kia...” Mới vừa rồi thấp thỏm lo âu chạy trốn, tiểu mỹ nhân cũng bị doạ sợ nên đành phải nhẫn nhịn nỗi tủi thân trong lòng. Hiện giờ xung quanh không có ai, nàng tức nước vỡ bờ giải phóng cơn uất nghẹn, cơ thể mệt mỏi cực hạn, khó chịu ôm chặt lưng Tụng Nga oà khóc hu hu: “Ta... ta bây giờ không thể về phủ... chúng ta đến biệt viện thay quần áo trước... rồi mới trở về...”
"Thiếu phu nhân... phu nhân...” Từ khi Giang Lăng Ca bước chân vào Tiền phủ, Tụng Nga vẫn luôn đi theo hầu hạ nàng. Vào cửa nhà họ Tiền, tuy rằng thiếu phu nhân thường xuyên bị mẹ chồng đối xử bất công, nhưng Gia lại yêu thương nàng như trân bảo, thế nên hai di nương cũng không dám trèo đầu cưỡi cổ các nàng. Mấy ngày nay, thiếu phu nhân vì chuyện của Gia mà lặn lội bận rộn khắp nơi, người cũng gầy hơn, nhưng nàng ấy cũng không hiểu sao mọi chuyện phát triển đến mức này, đầu óc tức khắc choáng váng, thân mình run bần bật vì khϊếp sợ.
Khóc tức tưởi chốc lát, lúc này Giang Lăng Ca mới bình ổn hít thở lau khô nước mắt. Trông thấy gương mặt đáng thương của phu nhân, Tụng Nga còn đau lòng hơn bất cứ ai, nàng ấy là nô tỳ, có thể chịu mọi oan ức, nhưng thiếu phu nhân từ nhỏ sống trong lầu son, nếu không phải bố chồng chết sớm, tình hình chính trị rối ren thì nói thế nào cũng là tiểu thư nhà quan xuất thân cao quý, gả vào nhà họ Tiền cũng môn đăng hộ đối.
Bây giờ bị Tổng đốc cưỡиɠ ɠiαи, tiểu nương tử tức giận đến mức cảm thấy cay đắng trong lòng, nhưng vừa nghĩ đến uy danh của Tổng đốc ở Giang Ninh, hiện giờ kẻ đó còn là quan thần được hoàng đế trọng dụng, khiến nàng ấy không khỏi lo âu: "Phu nhân, hắn ta dám làm chuyện xấu với phu nhân mà sao chịu thả phu nhân đi dễ dàng thế chứ? Hay là hắn ta còn giở trò khác với phu nhân?"
Nghe vậy, Giang Lăng Ca đột nhiên nhớ tới tình huống mắc cỡ đêm qua, còn thêm vài lời sỉ nhục, một hồi lâu nàng mới lắc đầu: “Hắn ta uống say làm bậy, nghĩ rằng... nghĩ rằng ta là ca cơ người khác tặng…" Nói đến chỗ này, Giang Lăng Ca im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Hẳn là bây giờ hắn ta đã biết rõ mọi chuyện, nếu hắn ta chịu buông tha ta thì tất nhiên sẽ không xảy ra việc gì, nếu như hắn quyết tiệt làm đến cùng, cho dù trả giá bằng cái mạng này, ta cũng phải cứu sống phu quân ra."
Bây giờ nàng đã rơi vào đường cùng, cũng coi như bất chấp tất cả, trong lòng ôm mối hận khắc cốt ghi tâm tên Tổng đốc mới gặp mặt một lần kia.
Cơ thể nàng bây giờ mệt muốn chết rồi, nhưng vẫn cố gắng chạy về biệt viện tắm rửa, moi đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng ra. Chỉ là dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông quá thô dài, còn ra tay độc ác, nàng đã làm gì sai phải chịu tình cảnh nan giải này chứ?
Đợi khi nàng rửa sạch cơ thể hoàn toàn thì chỉ còn cảm thấy hạ thể sưng đau vô cùng, Tụng Nga vội bôi thuốc giúp nàng, tiểu nha đầu thấy phu nhân đau toát mồ hôi vùi mặt dưới gối, hai mép thịt sưng phồng, hiển nhiên là bị người đàn ông kia chà đạp dã man, khiến nàng ấy tức giận đến đỏ mắt.
Thật quá đáng... thiểu phu nhân lấy chồng nhiều năm, Gia chưa từng yêu thương tàn nhẫn đến thế, mọi lần đều thương tiếc da thịt phu nhân non mềm mà ra tay cẩn thận, có khi nào chịu cảnh khổ thế này?