Tổng Đốc Trà Xanh Cưỡng Đoạt Vợ

Chương 13

Trong lòng Giang Lăng Ca đầy phiền muộn nhìn bóng lưng người đàn ông rời khỏi phòng, Cuối cùng Giang Lăng Ca cũng không nhịn được ôm mặt oà khóc tức tưởi. Nhưng mà nàng còn chưa kịp thương tâm xong thì đã có thị nữ tiến vào phòng đưa nàng đến phòng tắm rửa thay quần áo sạch, nhìn những dấu vết xấu hổ ái muội trải dài trên người mình, tiểu mỹ nhân chỉ biết đau buồn không ngừng tuôn lệ đầy mặt, còn cảm thấy cơ thể mình đau nhức lợi hại. Mà đám thị nữ đang hầu hạ nàng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, giống như nàng là nữ nhân dơ bẩn thâm sâu khó lường gì. Điều càng đáng sợ hơn là lúc nàng lau nước mắt ôm bụng muốn đến nhà xí đi vệ sinh thì hai thị nữ liền vội giơ tay ngăn cản nàng.

"Vị cô nương này, không được đại nhân cho phép, cô nương không được rời khỏi đây."

"Ta... ta...” Sắc mặt khó chịu mím mím môi, tiểu mỹ nhân gấp gáp đến độ nước mắt vừa lau sạch lại muốn chảy ra. Không ngờ lúc này, nương tử quản sự dẫn nàng vào phòng hôm qua bỗng cầm thứ gì đó tiến vào phòng, thấy thế, Giang Lăng Ca vội vàng gọi nàng ta: "Chu nương tử... cô… cô mau cứu ta...”

Nương tử quản sự đang cầm hai cây vải lụa đang muốn đặt xuống bàn thì chợt nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Giang Lang Cả, nên nàng ta liền dừng lại.

Đợt khi nhìn Giang Lăng Ca từ đầu đến chân một lượt xong, thấy nàng đã thay xiêm y mới, mái tóc dài ướt nhẹp xoã tung sau lưng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, miệng nhỏ hơi sưng sưng, trên người nàng mặc một chiếc váy dài lộ vυ', phía trước là cặρ √υ' lớn như trái dưa phủ đầy dấu răng, vừa nhìn đã biết là do bị người đàn ông thô bạo yêu thương, bụng nhỏ còn phồng lên giống như phụ nhân đang mang thai, khiến nàng ta bỗng chốc kinh ngạc, hai mắt trừng lớn: "

“Phu nhân… sao... sao phu nhân ở chỗ này?" Nhìn trái nhìn phải, ra hiệu hai thị nữ nhanh chân lùi xuống xong, Chu nương tử vội tiến lên nói chuyện với nàng: "Tiền phu nhân, sao phu nhân lại làm chuyện này? Phu nhân làm vậy không phải là muốn hại đại nhân chứ?"

Nhìn dáng vẻ nàng là hiểu đêm hôm qua nàng ỷ sắc đẹp trèo lên giường Tổng đốc đại nhân, Chu nương tử cũng không suy nghĩ nhiều, nàng ta tức giận chỉ trích Giang Lăng Ca: "Phu nhân làm vậy là hại ta rồi!!!"

"Không... không phải... Chu nương tử... cô hiểu lầm ta rồi... ta không... ta…" Nàng biết dáng vẻ của mình hiện giờ dơ bẩn ra sao, trong bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tổng đốc đại nhân, giống da^ʍ phụ chứ không giống phu nhân lễ giáo chút nào. Nhưng mà mọi người hiểu lầm nàng rồi, Giang Lăng Ca vội quỳ dưới đất: “Chu nương tử, cầu xin cô thả ta về phủ được không?... Đêm qua Tổng đốc đại nhân uống rượu xong coi ta... coi ta là kỹ nữ rồi hϊếp da^ʍ ta... "

"Tiền phu nhân, phu nhân nói bậy bạ gì đó? Tổng đốc đại nhân trẻ tuổi anh tuấn, còn là nhân vật lớn số một không hai ở Giang Ninh, cho dù đại nhân có bỗng chốc ham mê sắc đẹp, cũng không tới lượt ngủ với phu nhân. Phu nhân không hiểu mình đã là nữ nhân có chồng rồi sao? Phu nhân hẳn nên hiểu rõ, có rất nhiều người muốn nịnh bợ mang về nhiều nữ nhân xinh đẹp mới cập kê tặng người. Phu nhân, phu nhân phải nghĩ thật kỹ trước khi mở miệng, chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của Tổng đốc đại nhân, hơn nữa... phu nhân không cần mặt mũi, chẳng lẽ không cần mạng sống?"

Nghe những lời này, Giang Lăng Ca như bị sét đánh ngang tai, nàng suýt nữa là ngất xỉu, không phải bọn họ muốn mạng nàng chứ? Bây giờ mang một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chờ chết ở phủ Tổng đốc, chắc chắn nàng sẽ bị những người ở đây coi là da^ʍ phụ thật.

Ban đầu, Giang Lăng Ca trời xui đất khiến vô tình mất trinh tiết, đã vô cùng hổ thẹn với nhà chồng nàng, tâm trạng nàng bây giờ chỉ có ảo não và xấu hổ, không ngờ còn nghe Chu nương tử nói nặng lời như thế, trong phút chốc nàng hoảng sợ đến muốn khóc, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở cũng không biết nói cái gì mới tốt, cuối cùng vẫn là Chu nương tử đỡ nàng đứng dậy.

"Nhưng... nhưng mà Chu nương tử... nếu ta không đi về, nhà chồng nhất định sẽ tới đây tìm ta. Chu nương tử... cầu xin cô thương xót giúp giúp ta đi... ta không thể... ừm đêm qua ta bị Tổng đốc... ta rất muốn về nhà, ta sợ mang thai con của Đại nhân, vả lại... nhà chồng đều biết ta đến đây tìm đại nhân... bây giờ không lo về nhanh, nếu không về... chỉ sợ...”