Tổng Đốc Trà Xanh Cưỡng Đoạt Vợ

Chương 4

Nở nụ cười mập mờ lại quyến rũ, người đàn ông càng không ngừng dùng cánh tay mang theo vết chai mỏng vì quanh năm tập võ của mình liên tục xoa xoa môi mềm nàng, đôi mắt phượng kia từ từ nheo lại hướng xuống dưới tìm tòi thân thể phấn nộn mê người của nàng.

"Ta... Không phải người... hầu hạ ngài...” Chẳng biết tại sao, sau khi bị người đàn ông cho uống rượu, Giang Lăng Ca cảm thấy thân thể mình trở nên mềm nhũn, hoàn toàn không có nổi sức lực. Nàng đang muốn vươn tay ra bắt lấy ngón tay của người đàn ông đang tùy tiện chà xát lên môi chính mình, nhưng khi bàn tay khoác lên cánh tay người đàn ông, thân thể của nàng ngược lại kịch liệt rướn về phía trước, gần như là mềm nhũn ngã vào trong ngực người đàn ông. Mà người đàn ông ở trước mặt lại dứt khoát cúi người, cười nhẹ rồi đem tay to duỗi vào trong vạt áo nàng, chàng lớn mật liên tục xoa nắn cặρ √υ' lớn đẫy đà đầy đặn kia.

"A ha... Không... đại nhân... Đừng làm như vậy... A..." Bầu vυ' to bỗng chốc bị người đàn ông cầm chắc lấy, tiểu mỹ nhân cố gắng dùng sức đẩy chàng ra, nhưng hoàn toàn không thể đẩy người đàn ông này, vì vậy nàng đành phải rơm rớm nước mắt mà nhìn chàng. Thế nhưng là không biết vì sao? Thân thể chính mình cảm thấy khô nóng đến mức nàng khó chịu cực kỳ, cặp nãi nhi cũng phình to kịch liệt trước ngực, Giang Lăng Ca chỉ khó chịu nhíu mày. Nhưng mà dường như được người đàn ông xoa nắn không nhẹ không nặng như vậy ngược lại cảm thấy thư thái rất nhiều. Giang Lăng Ca cảm thấy loại cảm giác này thật là đáng sợ, vì thế không nhịn được kêu rên lên tiếng, muốn người đàn ông điên này mau ngừng lại nhưng chàng lại dứt khoát một tay giật xiêm y của mình làm lộ ra cặρ √υ' to trắng nõn mịn màng.

"Không... Không cần... A ha... ngài không được đυ.ng vào người ta...”

Nắm lấy cặρ √υ' to của tiểu mỹ nhân nhào nặn mạnh như đang vò bột, người đàn ông coi tiếng rêи ɾỉ mềm mềm mại mại mang theo hơi thở gấp gáp của nàng giải thích thành đang mời gọi quyến rũ chàng, nên cũng không e ngại mà trực tiếp chôn mặt của mình vào giữa khe rãnh ngực sâu của Giang Lăng Ca, dụi qua dụi lại bừa bãi không dứt.

"A A... Không được không được... ta là nữ nhân đã có chồng rồi... ngài không thể... làm như vậy đâu... huhu...” Giang Lăng Ca khó chịu la lớn, hành động thô lỗ của chàng khiến cho nàng càng không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng mà thân thể của nàng hoàn toàn không thích nghe theo lời nàng chút nào, ngược lại không tự chủ được mà càng dựa vào người đàn ông trước mặt, cánh tay ngọc mềm mại cũng nhanh chóng choàng qua vai người đàn ông.

Thấy nàng loạn tình như vậy, người đàn ông hơi đỏ ửng mặt ngẩng đầu lên nhìn nàng, còn cố ý dùng cái mũi cao thẳng của mình tùy tiện cọ xát lên đầṳ ѵú của nàng, khẽ cười nói: "Thì ra là da^ʍ phụ đã bị đàn ông chơi nát... chẳng trách cặρ √υ' lớn như vậy! Trong bầu vυ' mập mạp này có sữa uống không?" Nói những lời khiến cho người ngượng ngùng khó chịu xong, người đàn ông càng ngày càng dùng lực bóp chặt cặρ √υ' lớn của nàng, sức lực vô cùng mạnh, gần như là muốn bóp vỡ vυ' của tiểu phụ nhân, dọa cho nàng không kìm được hét lên vừa sợ hãi vừa dâʍ đãиɠ.

"A a a a a... A... Không, không cần... hu hu... Không có... Không có sữa... ta không có sữa... ngài đừng bóp nữa... đau quá..." Kɧoáı ©ảʍ kỳ dị xen lẫn sảng khoái trước ngực tràn ngập đập đến, Giang Lăng Ca chỉ cảm thấy thân thể tê tê mềm mềm đến mức một chút khí lực cũng không có, đành phải ngẩng đầu lên bất đắc dĩ chịu đựng người đàn ông xoa bóp tàn phá.

"Thế mà không có sữa? Vυ' da^ʍ to như thế, vậy mà không có sữa là sao?" Vô cùng kích động mà nắm lấy vυ' lớn của tiểu mỹ nhân, chàng hung ác xoa chúng nó thành đủ loại hình dạng khoa trương khác nhau, một lúc thì gộp cặρ √υ' vào một chỗ giống như một quả bóng lớn, một lúc thì tách ra điên cuồng chà đạp, tay thô dùng sức bóp chặt bầu vυ' trắng nõn nhiều thịt kia.

Bây giờ trên mặt người đàn ông tràn đầy du͙© vọиɠ, chàng hận không thể bóp sữa chảy ra từ trong bầu vυ' của nàng, cho nên người đàn ông cũng không hề do dự, dứt khoát ôm nàng lên, ngửa đầu vội vã mυ'ŧ liếʍ hai núʍ ѵú to đang bị chụm lại với nhau.

"A... Ha... có ai không... mau cứu mạng... Không... Không cần"