Tổng Đốc Trà Xanh Cưỡng Đoạt Vợ

Chương 3

"Ta... ta..." Nàng thật sự không phải là tới hầu hạ đàn ông mà. Tiểu mỹ nhân không biết vì sao người đàn ông có thể hiểu lầm chính mình như vậy, đành phải run run muốn đẩy chàng ra. Thế nhưng người đàn ông say rượu này đã quấn chặt chính mình đến mức nàng hoàn toàn không thể thoát được, chỉ sợ hãi đến không ngừng run rẩy bẩy.

Giang Lăng Ca xuất thân từ gia đình thư hương, từ nhỏ đến lớn cũng là nữ tử tuân thủ lễ phép nghiêm ngặt, không ngờ sẽ có ngày gặp phải loại chuyện này. Tiểu phụ nhân mảnh mai này chỉ đơn giản bị doạ một phát đã sợ, cặp mắt đào hoa câu người kia càng là chảy nước mắt không dứt.

"Ta không... A... ngài mau buông ta xuống..." Nhưng còn chưa kịp nói gì, người đàn ông bá đạo đã bế nàng lên, thậm chí còn bế nàng đi vào trong phòng. Rốt cuộc chàng muốn làm cái gì đây?

"Chẳng trách nói nàng là đứa trẻ non nớt... Dáng vẻ giả vờ này rất giống..." Người đàn ông ôm nàng vẫn mang theo men say như cũ, chàng ôm người đến bên trên bàn tròn, đôi mắt phượng câu hồn người kia không che giấu chút nào mà nhìn nàng, thân thể rắn chắc kia càng vây nhốt nàng chặt chẽ hơn.

"Không! Không phải!" Tiểu mỹ nhân khó chịu lắc đầu, kinh hãi đến không ngừng hét rầm lên.

Chàng hiểu lầm rồi, người đàn ông này tự cho nàng là kỹ nữ Túy Hồng lâu. Mặc dù Giang Lăng Ca là nữ tử sống trong nhà cao cửa rộng, nhưng dù sao nhà họ Tiền cũng là gia đình thương gia. Nàng ít nhiều cũng đã từng nghe được những chuyện bẩn thỉu này.

Lúc này đây, Cuối cùng Giang Lăng Ca cũng đã hiểu rõ, người đàn ông coi nàng là nữ tử do người khác mang tới khiến nàng không khỏi vừa thẹn vừa hận, không ngừng đánh người đàn ông: "Ngài thả ta ra... thả ra... ta không phải... Không phải...”

Bởi vì nàng giãy giụa quá kịch liệt, vòng tay phỉ thúy trong tay nàng thậm chí còn đập thẳng vào khuôn mặt người đàn ông. Trong phút chốc, hai người đều sững sờ, Giang Lăng Ca càng sợ đến nỗi thân thể không ngừng run rẩy, ngay cả ý định muốn chạy trốn cũng quên sạch.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, người đàn ông đã hoàn hồn lại trước nàng, sắc mặt không dễ coi mà nắm lấy cằm nàng. Chàng cường thế đè nàng ngồi ở trên ghế, một tay nhấc bầu rượu ở một bên lên, tay to nắm vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng buộc nàng mở miệng nhỏ ra, lại đổ rượu vào trong miệng nàng: "Thật là một nhóc con nóng nảy... Xem ra là không biết hầu hạ rồi, ta phải dạy dỗ nàng cho thật tốt...”

"A... Ưʍ..... Không... A... Không cần... Khụ khụ..." Giang Lăng Ca giãy giụa cực lực, thế nhưng người đàn ông vốn không chịu buông tha nàng, nàng chỉ có thể điên cuồng lắc đầu loạn xạ.

Nhưng người đàn ông thấy nàng không chịu nghe lời uống hết, liền mang rượu dẫn theo men say kia trực tiếp giội vào bên trong ngực nàng, chỉ chốc lát sau, vạt áo trước của Giang Lăng Ca đã ướt sũng, để lộ làn da hồng hào và mềm mại như ẩn như hiện dưới xiêm y mùa hè vốn dĩ mỏng manh, lại bởi vì nàng sợ hãi, tim đập phập phồng dữ dội khiến cho cặρ √υ' to kia càng là lắc lư dữ dội, người đàn ông bỗng chốc bị mê hoặc, càng ngày càng không thể tự kềm chế: "Thật đúng là không nghe lời... Tốt hơn là để miệng bản đốc đút nàng...”

"Ngài... A... Không cần... Ưʍ..." Chưa bao giờ bị đàn ông đối xử thô lỗ như thế, Giang Lăng Ca đã bị người đàn ông khiến cho sợ choáng váng, thế nhưng người đàn ông tóm nàng càng chặt hơn, nàng hoàn toàn không thể trốn thoát! Cho nên còn chưa kịp giãy giụa, Từ Tổng đốc lại một lần nữa ôm lấy nàng, cúi đầu uống một hớp rượu ấm tình, lại cường ngạnh ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trực tiếp đem rượu thôi tình đổ vào trong bụng của nàng.

"A... Ưʍ...” Khó chịu nắm lấy cánh tay rắn chắc hữu lực của người đàn ông, Giang Lăng Ca chỉ biết tuyệt vọng mà uốn éo người, nàng hận không thể lập tức đẩy đồ háo sắc này ra, thế nhưng nàng hoàn toàn không đẩy được, thậm chí sau khi bị chàng ép uống rượu xong, nàng cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng mềm nhũn...

Mà lúc này, người đàn ông sắc mặt ửng đỏ đang ngậm rượu thôi tình ngăn chặn môi đỏ nộn nộn của tiểu mỹ nhân, chàng dùng hết sức lực đút nàng uống xong, chóp mũi lại càng ngửi được mùi rượu nồng nặc xen lẫn mùi hương thơm nhàn nhạt trên người phụ nhân, mắt phượng liếc nhìn gương mặt dần dần trở nên ửng đỏ kia, thân thể linh lung xinh xắn cơ hồ biến thành mềm mại, làm chàng không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng, quả nhiên là con cừu non ngon miệng... Nghĩ như vậy, người đàn ông lại nhéo miệng anh đào của nàng vuốt ve, vừa hôn vừa cắn lên cái miệng nhỏ, nói: "Nàng thích mùi hương này sao? Thật thơm...”

"Ta... ta..." Chưa bao giờ bị đối đãi vô lễ như vậy, tiểu mỹ nhân gần như đã bị doạ sợ, nàng xấu hổ giận dữ đến cơ thể run liên tục, nước mắt lúc này cũng chảy không dừng được nữa, giống như những hạt trân châu đứt đoạn, nhưng cái càng khiến cho nàng sợ chính là thân thể của mình đang dần mềm nhũn, hoàn toàn không dùng được một chút sức lực nào.