Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Chương 44: Cái Này Thì Không Cần Đâu

Việc làm đôi áo gối thật sự cũng không tính là quá khó khăn với cô, dù sao tất cả chúng đều là những bộ áo gối thêu chim uyên ương giống nhau như đúc, cô nhắm mắt cũng có thể thêu được nữa là.

Châu Tùng Bách cầm bốn cặp áo gối đi ra, Lâm Quốc Đống xem qua một lượt thì đáp lại: "Ngày mai anh sẽ ra xe, đến lúc đó anh sẽ đi đến chỗ quầy hàng nhìn qua một chút giúp em."

“Dạ được.” Lâm Tư Tư gật đầu.

Lâm Quốc Đống cũng không muốn nán lại thêm, dù sao cuộc sống của em gái anh ta cũng không quá tệ nên anh ta cũng thấy yên tâm.

Còn về phần những đồ thêu này, nếu đem đến Hải Thị ở bên kia thì chắc chắn giá cả sẽ không tệ đâu, chuyến này anh ta sẽ giúp cô có được một giá tiền cao.

“Anh hai, lần sau anh đến thì anh nhớ đến sớm một chút, không cần tranh thủ khoảng thời gian sau bữa cơm trưa. Ở nhà bọn em vẫn đủ thêm một phần ăn nữa.” Châu Tùng Bách nói lúc tiễn anh ta ra ngoài, lúc để cho vợ mình tiếp đãi anh đã lập tức đi ra sân sau dắt xe đạp tới.

Lâm Quốc Đống là do Châu Tùng Bách đưa trở về, Châu Tùng Bách cũng không nán lại quá lâu, đưa anh ta đến cửa thôn nhà họ Lâm thì quay về thẳng luôn.

Lâm Quốc Đống xách theo cái túi, trực tiếp để lên trên xe, xe của anh lái thẳng vào trong thôn.

Mẹ Lâm nhìn thấy anh quay trở lại thì hỏi: "Nhanh như vậy mà đã về rồi sao?"

“Không cần phải lo lắng cho Tư Tư ở bên kia, cuộc sống của con bé cũng không quá tệ, bây giờ nó cũng hiểu chuyện hơn rồi.” Lâm Quốc Đống gật đầu nói.

“Không phải là con bé có nói có áo gối thêu gì đó sao?” Mẹ Lâm hỏi.

“Dạ có, con để nó ở trong xe rồi.” Lâm Quốc Đống nói.

“Cái gì mà để trong xe vậy?” Chị dâu Lâm Hàn Ngọc bước vào, nghe nói như vậy thì nhướng mày hỏi.

Bàn về tướng mạo của Hàn Ngọc thì cũng không kém với Lâm Tư Tư một chút nào, cô ta cũng là một trong những cô gái nổi tiếng ở trong thôn trước đây, nhưng mà mặt mày kia nhìn qua một cái là biết không phải là hạng người dễ khi dễ, có chút dáng vẻ vênh váo hung hăng.

“Tư Tư gửi mấy đôi áo gối, để cho anh mang đi Hải Thị xem thử một chút.” Lâm Quốc Đống nhìn thấy cô ta đi vào, lông mày cũng khẽ nhíu lại.

“Đi, cầm tới cho em xem thử một chút đi.” Hàn Ngọc nói.

“Đã để ở trên xe rồi, còn nhìn gì nữa mà nhìn.” Mẹ Lâm nói.

"Mẹ, mẹ có thể yên tâm, nếu như mà con vừa ý vậy thì con cũng sẽ không làm cho cô em chồng của con uổng công một phen rồi . Em ấy bán được bao nhiêu tiền ở trong thành vậy, con cũng sẽ theo giá đó mà mua lại cho em ấy." Hàn Ngọc nói.

Mẹ Lâm liếc nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không thèm nói gì hết.

“Đi nhanh đi, anh còn đứng ngớ ra ở đó làm gì vậy?” Hàn Ngọc lên tiếng đuổi người đàn ông của mình.

Lâm Quý Đống lập tức đi lấy ngay cho cô ta xem, Hàn Ngọc lấy một đôi áo gối ra, ánh mắt cũng bị lung lay một chút: "Từ lúc nào mà cô em chồng của con lại khéo tay thế này vậy?"

Mẹ Lâm cũng đi qua xem, cũng vô cùng kinh ngạc, đây là đôi áo gối uyên ương do con gái bà thêu ra đó sao? Khó trách một cặp lại kiếm được tới hai mươi lăm đồng!

"Cho em một đôi đi. Em muốn có cái này. Để thay áo gối của chúng ta." Hàn Ngọc nói thẳng.

“Mấy cái này là Tư Tư muốn anh cầm mang đi qua Hải Thị bên kia để xem thử giá thị trưòng.” Lâm Quốc Đống bất lực nói.

"Không phải là còn bốn đôi nữa lận sao? Anh cầm bốn đôi qua bên đó thôi là được rồi." Hàn Ngọc nói.

"Tự em đi qua gặp Tư Tư lần nữa để hỏi xem con bé có thêu thứ gì khác không. Cái này quá đại trà." Lâm Quốc Đống nói.

Làm sao Hàn Ngọc không biết anh ta có ý gì chứ, cô ta liếc người đàn ông của mình một cái nói: "Vậy em sẽ đi tìm cô em chống của mình để hỏi thử."

Cô ta cũng không cố chấp nhất quyết phải có được bộ áo gối này nữa, nói: "Nhưng nếu mà đem cặp áo gối này qua Hải Thị ở bên kia, vậy thì chắc chắn là sẽ bán được với giá rất cao. Chuyện này thì không cần phải nghi ngờ gì nữa rồi."

Mẹ Lâm và Lâm Quốc Đốc cũng cảm thấy y như vậy, chắc chắn sẽ không ít hơn ở bên này đâu.

“Đến lúc đó, sau khi nhìn xem có thể bán được bao nhiêu tiền Tư Tư nói sẽ chia cho con một phần.” Mẹ Lâm nói.

“Cái này thì không cần đâu.” Lâm Quốc Đống lắc đầu nói.

Hàn Ngọc không xen vào, chủ đề này không thích hợp để cô ta nói xen vào, vì vậy cô ta quay người trở về phòng.

Mẹ Lâm nhìn cô con dâu thứ hai đi về phòng thì thều thào nói: “Con kết hôn với vợ con cũng đã gần bốn năm rồi, đã sinh một đứa là Yên Nhi rồi, khi nào thì lại có thêm đứa nữa đây?"