Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Chương 43: Cứ Yên Tâm

Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng một cái đã vào tháng bảy, trời càng lúc càng nóng bức.

Hôm nay Châu Tùng Bách đã đi ra ngoài mua về một quả dưa hấu lớn, nhất là ở thời tiết như thế này có cái gì đó lành lạnh ăn thì sẽ rất ngon miệng, nhưng dưa hấu là hàn tính, bản thân Lâm Tư Tư không định ăn, nhưng mà Châu Tùng Bách lại đút cô ăn hai miếng.

Lâm Tư Tư cảm thấy cơ thể mình được Linh Tuyền an dưỡng nên chắc cũng sẽ không dễ hư thai thế được, vì vậy nên cũng chỉ ăn hai miếng, đúng là ăn rất ngon, nhưng mà cô không ăn thêm nữa.

“Không ăn ướp lạnh thì sẽ không sao cả, nếu là dùng nước giếng ướp lạnh thì không thể ăn được.” Bà Châu nói.

Lâm Tư Tư đang làm quần áo nhỏ, nói: "Con không sao đâu, mẹ với anh ấy cứ ăn đi."

Dù là nói như vậy, nhưng vẫn bị Châu Tùng Bách lấy cái muỗng xúc đút cô ăn vài miếng nữa thì lúc này mới coi như là xong.

Lúc anh hai Lâm đi tới, thì nhìn thấy khung cảnh cả nhà của cô em gái mình đang vui vẻ hòa thuận ăn dưa hấu, làm cho anh hai Lâm- người cũng mang theo một quả dưa hấu lớn tới này nhướng mày một cái.

Anh ta từ trong tổ chức đi đến đây, tác phong tinh thần kia trên người anh ta vẫn còn ở đó.

Anh hai Lâm cũng cao hơn một mét tám, nhưng lại nhìn rất vạm vỡ.

“Anh hai!” Nhìn thấy anh ta tới, sắc mặt của Lâm Tư Tư đầy vẻ vui mừng, vội vàng gọi anh ta một tiếng.

“Anh hai, anh đến đây là tốt lắm rồi, sao còn mang theo dưa hấu tới làm gì, nhà bọn em cũng đã có rồi.” Châu Tùng Bách cũng rất nhiệt tình, tiếp đón mời Lâm Quốc Đống đi vào nhà.

Bà Châu lập tức chào hỏi anh vợ thứ hai của con trai mình, sau đó đi vào rót nước, rồi còn bỏ thêm đường trắng vào đó ngâm.

Nước lạnh bỏ thêm đường này dùng đãi khách có nghĩa là rất hoan nghênh khách đến thăm nhà.

Lâm Quốc Đống đã về mấy ngày trước, nhưng mà đi chuyến này có chút mệt mỏi nên anh ta đã ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại phải ra xe, nhớ lại lời mẹ nói lúc trước nên hôm nay anh ta đã tới đây.

Trái lại anh ta không ngờ rằng chỉ qua một thời gian không gặp nhau mà gia đình của em gái và em rể mình đã thay đổi rất nhiều.

Sau một hồi tế nhị và khách sáo, Lâm Quốc Đống lập tức tiến vào chủ đề chính: "Anh nghe mẹ nói, em có thêu một thứ nhờ anh giúp em mang đi Hải Thị ở bên kia để họ nhìn thử một chút có đúng không?"

“Đúng vậy, anh hai , anh nhìn xem em thêu cái này như thế nào, có thể lấy để bán hàng ra được không?” Lâm Tư Tư lập tức lấy ra một chiếc áo gối đã thêu xong từ dưới cái khay đan lên cho anh ta xem.

Từ khi xuất ngũ, Lâm Quốc Đống đã chạy vận chuyển, từ nam ra bắc, mắt nhìn đương nhiên là không hề kém một chút xíu nào, chỉ một thoáng anh ta đã bị chim uyên ương trông rất sống động của bộ áo gối này hấp dẫn, anh ta nhướng mày nói: "Cái này là do em thêu đó sao?"

“Đây là thành quả sau hai năm học hành vất vả của em đó, anh hai, anh thấy kiểu dáng này thế nào?” Lâm Tư Tư cười một tiếng, nói.

Lâm Quốc Đống cảm thấy cô em gái này của mình quả thật là đã thay đổi không ít, giống như là đổi hẳn sang một người khác hoàn toàn so với trước đây vậy, suy cho cùng cô cũng đã mang thai rồi, cũng coi như là đã biết hiểu chuyện.

Chuyện mang thai này anh ta đã nghe mẹ Lâm nói nên đương nhiên là anh ta cũng biết.

"Đôi áo gối này có thể bán được. Còn chuyện có thể bán được bao nhiêu tiền thì anh không biết, phải đi hỏi thử thì mới biết được, nhưng mà tóm lại là sẽ không ít hơn số tiền hai mươi lăm đồng một đôi áo gối em kiếm được ở trong thành đâu." Lâm Quốc Đống vuốt cằm nói.

“Vậy thì được, chuyện bao nhiêu tiền thì anh lo liệu hỏi giúp em nhé, ở bên trong em còn có bốn đôi hàng tích trữ nữa, để em bảo Tùng Bách đi vào lấy cho anh.” Lâm Tư Tư nói rồi bảo Châu Tùng Bách đi vào trong tủ lấy.

Gương mặt của Châu Tùng Bách đầy vẻ khó hiểu nói: "Vợ à, em thêu bốn đôi này khi nào vậy? Sao anh lại không biết nhỉ?" Mới ngày hôm trước vợ anh vừa thêu hai đôi, kêu anh đi vào thành bán mà nhỉ.

“Em đoán chắc anh hai cũng sẽ sớm đi về đây cho nên em đã âm thầm thêu nhiều hơn một chút, anh đi vào lấy đi.” Lâm Tư Tư nói.

Châu Tùng Bách lập tức đi vào trong.

Lâm Quốc Đống liếc mắt nhìn em rể của mình một cái, khẽ cau mày, nhưng không nói gì, chẳng qua là ánh mắt lại rơi vào bụng của em gái anh ta: "Hiện tại em đang mang thai, em đừng có làm việc thêu thùa thế này nhiều, sẽ không tốt cho mắt đâu."

“Anh hai cứ yên tâm, trong lòng em cũng biết rõ. Đây là những thứ em tích góp được từ lâu.” Lâm Tư Tư biết anh hai đang quan tâm mình, cười nói.