"Mẹ, trong lần làm nhiệm vụ kia con đã bị thương quá nghiêm trọng." Lâm Quốc Đống lắc đầu nói.
"Chẳng phải bác sĩ đã nói không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt vợ chồng hay sao, sao lại không thể sinh tiếp chứ?" Mẹ Lâm không khỏi nói: "Con đừng nói dối mẹ, con hãy nói thật đi, có phải là vì con sợ vợ mình sinh con vất vả, cho nên mới không muốn sinh nữa?"
"Chúng con có Yên Nhi là đủ rồi." Lâm Quốc Đống nói.
Mẹ Lâm cảm thấy mình đã đủ tiến bộ, nhưng cũng sắp bị con trai làm cho tức chết rồi, bà chưa từng thấy qua chuyện này, nó đã nuông nhiều vợ mình thành dạng gì rồi?
Chỉ là một đứa con gái thì làm ăn được gì? Dù sao cũng phải có đứa con trai bàng thân mới được, nếu không sau này già rồi thì phải làm sao bây giờ, ngay cả người ở bên cạnh bưng trà rót nước cũng không có!
Bà cũng không phải đang nói con gái không tốt, thế nhưng dù sao con gái cũng phải gả ra ngoài mà!
“Sinh con là chuyện phụ nữ phải trải qua ít nhất một lần, hơn nữa trước đó là thai đầu, cho nên mới đau, lần sau sinh sẽ giống như đẻ trứng vậy, một lát là xong ngay thôi, người phụ nữ nào cũng thế hết, có phải là vợ con mong manh dễ vỡ đâu?" Mẹ Lâm thấp giọng mắng.
"Quốc Đống, anh muốn thu dọn những thứ gì vậy, em thu dọn giúp anh." Hàn Ngọc ở trong phòng nói.
"Tới đây." Lâm Quốc Đống nói rồi đi vào trong.
Còn lại mẹ Lâm đang đen mặt.
Không nói chuyện của nhà họ Lâm bên này, Lâm Tư Tư bên nhà họ Châu đã nói chuyện cầm bao gối cho anh hai của cô rồi.
Đương nhiên việc này không cần nói với bà cụ Châu, cô chỉ nói riêng với Châu Tùng Bách.
Châu Tùng Bách cũng không có ý kiến gì, việc này vợ anh làm chủ, nếu như vợ anh cũng đã nói với anh, vậy anh cũng phải nói vài câu: "Mặc dù là anh hai nhà mình, nhưng mà chuyện này cũng không phải việc của anh ấy, giúp em cầm qua đó bán, nếu như được giá cao, vậy cứ một đôi bao gối em lại trích ra hai đồng đưa cho anh ấy coi như tiền công là được."
Dù sao cũng đang làm phiền người khác, cho dù đó là anh hai của mình, thế nhưng, dù sao cũng phải có chỗ tốt mới được
Những chuyện khác anh không hiểu, nhưng phải làm sao mới giao tiếp được với người khác thì Châu Tùng Bách lại rất tinh thông, bất luận là loại quan hệ nào, chỉ cần hợp tác, chỗ tốt nhất định phải có, nếu không người ta dựa vào đâu mà làm cho bạn?
Lâm Tư Tư cũng có ý này, nếu như bán được, một đôi sẽ đưa cho anh hai cô hai đồng, nếu như giá không được cao, vậy một đôi sẽ đưa một đồng tiền.
"Việc này anh đừng nói với mẹ." Lâm Tư Tư nói.
"Chuyện này anh còn có thể không biết sao." Châu Tùng Bách bèn nở nụ cười.
Lâm Tư Tư nói: "Em không có ý gì khác, chỉ là những chuyện tiền bạc này rất dễ sinh ra khoảng cách."
"Xem ra vợ anh là người rất hiểu chuyện đấy." Châu Tùng Bách cười nhìn vợ mình nói, sau đó hỏi hỏi cô hôm nay bụng dạ thế nào.
"Không có cảm giác gì." Lâm Tư Tư lắc đầu.
Quả thật là không có cảm giác, ngoại trừ dễ mệt mỏi ra, khẩu vị cũng tốt hơn một chút, những chuyện khác cô thật sự không có cảm giác gì, lần mang thai này đúng là nhàn hạ.
"Em nhìn Thái Chiêu Đệ ở bên cạnh đã nôn tới mức nào rồi, đứa bé của cô ta rõ ràng là không biết chăm sóc mẹ nó như đứa bé của chúng ta." Châu Tùng Bách đắc ý nói.
Thái Chiêu Đệ của nhà lão Hoàng sát vách, lần mang thai này đúng là chịu tội, quá vất vả rồi, nghe nói ăn gì là nôn ra hết.
Nhưng lực chú ý của Lâm Tư Tư đã bị chuyện khác hấp dẫn: "Mẹ? Cách gọi này có ý gì vậy?"
"Đây là cách gọi của người thành phố, ở trong thôn chúng ta thì gọi là nương, người thành phố thì không giống vậy, bọn họ gọi nương là mẹ, gọi cha là ba, đứa bé sau này sẽ gọi anh là ba, gọi em là mẹ, không học theo cách gọi trong thôn nữa." Châu Tùng Bách tính xong hết rồi, bèn nói.
Lâm Tư Tư cũng chẳng quan tâm tới chuyện này, anh thích con gọi là gì thì cứ gọi vậy đi.
Bà cụ Châu qua đây ở cũng được một khoảng thời gian rồi, cảm thấy rất hài lòng, cho nên lúc chạng vạng khi anh cả Châu tới thăm hỏi mẹ, tâm trạng anh ta cũng rất hài lòng, bởi vì anh ta đã nhìn ra, mẹ của anh ở bên đây sống rất tốt, còn béo thêm không ít, chuyện quan trọng nhất là, hình tóc bạc cũng ít đi rồi, cả người nhìn trẻ ra không ít.
Vì vậy anh cả Châu cũng yên lòng.
Lúc này anh hai Châu cũng từ trong thành quay về đây thăm hỏi
Thế nhưng chỉ có hai vợ chồng anh ba Châu từ đầu đến cuối đều không thấy về.
Có tới cũng là chị dâu ba tới, lúc trước nghe nói Lâm Tư Tư có thể thêu thùa kiếm tiền nên mới qua học hỏi, trừ lần đó ra cô ta giống như không có liên quan tới nhà lão Châu bên này.