Scotch im lặng nhìn tôi mấy giây, sau đó khẽ thở dài, nhận lệnh đứng lên bước vào phòng bếp lấy đôi đũa, ngồi xuống bưng đĩa cá thu đao qua, bắt đầu giúp tôi gỡ xương.
Tôi vui vẻ tiếp tục ăn - A, vừa nghĩ tới sau khi nhiệm vụ của Scotch kết thúc, chắc là phải rời khỏi nơi này, bỗng nhiên tôi có cảm giác hơi buồn bã.
Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi lập tức chuẩn bị xuất phát.
Tôi đi thay quần áo và ngụy trang cho bản thân, lấy dụng cụ đã chuẩn bị rồi đi ra ngoài.
Scotch nhìn thấy dáng vẻ của tôi có hơi sửng sốt, quan sát tôi một lát rồi dùng giọng điệu cảm thán nói: "Rất lợi hại, nhìn thoáng qua hoàn toàn không nhận ra cô là Cacao!"
Tôi nhún vai: "Dù sao tôi cũng học cái này rất lâu rồi, hơn nữa rất nhiều người từng cho tôi thực hành.”
Ngụy trang đơn thuần thực ra rất đơn giản, ngụy trang thành người khác mới khó. Thật ra tôi có thể giải quyết về ngoại hình, nhưng về mặt giọng nói và phong cách thì rất có vấn đề.
Điểm này Vermouth chính là diễn viên trời sinh, thậm chí cô ta có thể thay đổi giọng nói của mình mà không cần dùng bất cứ đạo cụ gì.
"Nhưng mà Cacao, cô không cần làm nhiệm vụ... Sao cô lại phải ngụy trang?"
"Cái này…" Nét mặt của tôi trở nên nghiêm túc: "Bởi vì tôi không muốn để cho Rye nhìn thấy diện mạo thật của tôi."
"Hả? Tại sao... À, không sao, tôi có thể hiểu được.”
“Dù sao tôi đã nói sau lưng rằng anh ta là nội gián của FBI. Nếu như đây là sai, rất có thể anh ta sẽ ghi hận trong lòng; mà nếu như đây là thật, vậy thì sẽ càng ghi hận trong lòng hơn nữa. Dù như thế nào thì đều cảm thấy tôi sẽ tiêu đời, tôi nghe sếp Gin nói anh ta là tay bắn tỉa rất có năng lực, để phòng ngừa anh ta hãm hại tôi, tôi phải bảo vệ tốt chính mình.”
“Tuy tôi muốn nói cô quá đa nghi... Thôi bỏ đi, cứ làm theo cách của cô đi.”
“À, tôi còn có kế hoạch cần anh phối hợp.”
“... Hả?”
Tôi kéo Scotch vào trụ sở của tôi để ngụy trang cho anh ta trước, sau đó lại cùng nhau đi ra ngoài.
Địa điểm gặp mặt là quán bar dưới tên của tổ chức, nơi này tôi cũng rất quen thuộc. Lúc chúng tôi đến thì Bourbon và Rye đã ở đây.
Đây không tính là lần đầu tiên tôi gặp Rye, nhưng chắc là lần đầu tiên đối phương gặp tôi.
Công bằng mà nói, mặc dù Rye không phải kiểu mà tôi thích, nhưng theo gu thẩm mỹ của những người xung quanh có thể tính là soái ca, tôi cũng mơ hồ hiểu vì sao Akemi lại yêu mù quáng như vậy, giả vờ không thấy chuyện người ta cố tình đυ.ng trúng mình. Mặc dù tôi cảm thấy cô ấy sẽ vì điều này mà chịu thiệt thòi.
"Cô chính là Cacao ư?"
Người đàn ông đội mũ len có mái tóc đen dài nhìn về phía tôi mỉm cười: "Tôi là Rye. Tôi nghe nói có thể cô đã hiểu lầm tôi vì một số chuyện trước đây, hy vọng sau này có thể tháo gỡ hiểu lầm, hòa thuận với nhau."
Tôi nhìn anh ta một cái thật sắc bén, sau đó... Yên lặng lùi về sau mấy bước, trốn ra phía sau Scotch, đưa ngón trỏ chọc vào vai của đối phương, ra hiệu anh ta mở miệng.
“À…” Trước ánh mắt hoang mang và nghi ngờ của Rye và Bourbon, Scotch cố gắng phối hợp theo những gì đã dặn dò trước đó: "Cacao nói tính cô ấy hay ngại ngùng, không thích nói chuyện với người lạ."
Bourbon: "..."
Rye: "..."