Mới có nhiệm vụ khẩn cấp, mà lại cần ba người cùng nhau hoàn thành, thời khắc quan trọng như vậy không thể nào giao nhiệm vụ gì cho một người. Tổ chức chúng tôi đâu có thiếu người đến thế.
Scotch khẽ giật mình, im lặng một lúc mới thấp giọng nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
“Không sao, cái này vốn cũng không phải trách nhiệm của anh. Hơn nữa…” Tôi vừa nói, ánh mắt trở nên sắc bén: "Chắc là Bourbon bắt anh làm như vậy đúng không?”
Scotch: “...”
Nhìn đối phương im lặng và biểu cảm thay đổi, tôi có thể chắc chắn, lập tức thay đổi thái độ, hung dữ nói: “Tôi biết ngay Bourbon rất có thành kiến với tôi mà!”
Scotch cười gượng: “Thật ra cũng không phải…”
Sau đó, tôi thu hồi nét mặt của mình, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh: “Nhưng có lẽ tôi cũng có thể hiểu được.”
Scotch: “Hả?”
“Thật ra thì... Có lúc tôi cảm thấy…” Tôi cầm đũa, gắp thêm một miếng dưa muối bỏ vào bát của mình, trầm ngâm nói: “Bourbon, anh ta có điểm giống nội gián do nơi khác phái tới.”
“...” Vẻ mặt Scotch ngây ra trong vài giây, chờ sau khi phản ứng lại mới dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi: “Cacao, vì sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Hừm... Trực giác đúng không nhỉ? Trực giác của tôi cảm thấy Rye giống nội gián của FBI... A, dưa muối ăn ngon thật! Là anh mang đến sao?”
“Ừm... Đó là một cửa hàng nhỏ tôi đã từng đến trước đây, đặc biệt ở chỗ chủ tiệm tự mình ướp gia vị đấy. Tôi nghĩ nếu như cô muốn nếm thử đồ ăn Nhật Bản, cái này cũng được coi là đặc sản nên mới mang tới. Không ngờ lại có ích thế.” Scotch cười, im lặng mấy giây, sau đó chần chừ truy hỏi: “Cacao, phán đoán này của cô chỉ dựa vào trực giác thôi sao?”
Thật ra... Cũng không phải hoàn toàn dựa vào trực giác. Bởi vì tôi cảm thấy Bourbon rất có vẻ muốn cố gắng trèo cao, thăng cấp nhanh như vậy, lại có tính cảnh giác rất cao, vốn rất dễ là nội gián. Hơn nữa... Tôi luôn cảm thấy anh ta chấp nhất đối với thân phận vị “cảnh sát yêu thích” của tôi, có hơi kỳ lạ quá mức.
Scotch tò mò còn dễ nói, dù sao chúng tôi cũng quen nhau, nói anh ta lo lắng cho tôi còn nghe được... Còn Bourbon, tôi cũng không cảm thấy đối phương để ý tôi. Nếu như là Scotch có ý tứ gì khác với tôi, còn có thể nói là bạn bè tìm hiểu... Nhưng tôi biết thừa Scotch không có, mà Bourbon là bạn bè thì không thể không nhìn ra điều đó.
Nhưng mà tốt xấu gì thì Bourbon cũng dựa vào chính mình, Rye dựa vào quan hệ bám váy, lộ ra Rye càng khả nghi hơn cũng khiến tôi phải nhằm vào. Gạt bỏ các lập trường khác, tôi luôn luôn đứng về phía phụ nữ trước! Tất nhiên, những lời này chắc chắn không thể nói thẳng ra rồi!
"Đúng vậy, trực giác của phụ nữ!" Tôi nghiêng đầu nghĩ, dùng giọng chắc chắn nói: "Tôi cảm thấy, có lẽ Bourbon là nội gián của cảnh sát!"
Rốt cuộc, để ý cảnh sát Nhật Bản như vậy... Tôi cũng biết rõ thành phần của sở cảnh sát Nhật Bản, nếu đó là một cuộc điều tra chống lại một tổ chức quốc tế như của chúng tôi, thì đó chính là cảnh sát Nhật Bản.
Tôi vừa dứt lời liền nhìn về phía Scotch, nhớ ra đối phương và Bourbon hình như là bạn tốt, lập tức cười thật to với anh ta: "Tất nhiên đó chỉ là phỏng đoán vô căn cứ của tôi mà thôi! Xét cho cùng thì vẫn là vì tôi không thích Bourbon. Scotch, anh không cần để tâm đâu!"
"Hả? Ừm…" Scotch lại vừa bày ra biểu cảm ngây ngẩn. Sau khi nghe hết lời tôi nói mới giật mình định thần lại, nhìn về phía tôi: "Tôi biết rồi... Cacao, cô không thích cá thu đao sao?"
"A... Ừm, bởi vì cá thu đao hơi nhiều xương." Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm cá thu đao, nói xong cau mày, ngẩng đầu dùng ánh mắt đầy ám chỉ nhìn về phía người đối diện: "Tôi không giỏi và cũng ghét gỡ xương."