Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 47

Tôi cảm thấy gần đây tính tình của sếp Gin càng ngày càng tệ.

Có thể là vì quá thiếu ngủ nên mới trở nên cáu gắt như vậy. Giống như tôi, đảm bảo ngủ đủ giấc mỗi ngày mới có thể giữ tâm thanh thản được.

Nhưng mà... Thật sự nhiệm vụ này tôi phải cân nhắc cẩn thận một chút.

Sau khi Vermouth dạy tôi cách ngụy trang, đúng là thỉnh thoảng trong lúc cô ta không ở đây, tôi sẽ bị kéo đi giúp người của tổ chức ngụy trang một chút. Thậm chí, có một lần sếp Rum còn đến tìm tôi.

Nhưng điều này không có nghĩa là tôi biết bộ dạng của sếp Rum trông như thế nào. Thân phận của sếp Rum vẫn còn là một bí ẩn lớn. Hơn nữa, vì ông ta cũng không dùng ngụy trang đơn giản như vậy, còn từng phẫu thuật thẩm mỹ, nên về cơ bản không ai biết dáng vẻ của ông ta ra sao. Đồng thời năng lực ngụy trang của ông ta có thể so với Vermouth.

Thật ra, nếu nghĩ kỹ lại... Mặc dù tôi rất đυ.c nước béo cò, nhưng địa vị ở tổ chức cũng không tính là thấp. Không chỉ có quan hệ tốt với nhiều cấp cao, còn được ghi nhớ rất nhiều tư liệu cốt lõi... Tuy rằng đều liên quan tới nghiên cứu, nhưng bí mật thật sự đặc biệt sẽ không cho tôi biết, tôi giống như một cái ổ cứng sao lưu dữ liệu gốc hàng ngày vậy.

Dù sao BOSS vẫn rất cẩn thận. Bao nhiêu năm trôi qua tôi cũng chỉ nhận được đúng ba tin nhắn đơn phương từ BOSS.

Một tin là cung cấp mật danh cho tôi, một tin là cho biết tôi có thể làm chậm quá trình nghiên cứu, còn một tin là trực tiếp phân công nhiệm vụ.

Ngoài ra thì không còn gì nữa, tôi cũng không có tư cách trực tiếp trả lời đối phương.

Về phần nhiệm vụ lần này... Tôi không cảm thấy đây là chuyện gì quá to tát.

Dù từ trước tới nay tôi chưa từng gặp Rye, biết đâu bởi vì trước đó tôi lén lút nói xấu sau lưng hắn, nên hắn có ý thù địch với tôi... Nhưng dù sao còn có Scotch và Bourbon ở đây.

Đến lúc đó, tôi cố gắng châm ngòi ly gián là được rồi! Quá hay!

“Khi đi vẫn nên ngụy trang một chút... Dù sao không thể để Rye biết diện mạo thật sự của mình.” Tôi đưa tay sờ lên cằm, lẩm bẩm một mình: “Nếu có nhiệm vụ... Vậy thì ngụy trang thành người qua đường bình thường đi." Với suy nghĩ này, tôi lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Scotch: [Nhiệm vụ ngày mai là anh phải tới trước đón tôi ~ Tôi đợi anh! - CACAO]

Thật ra ngày hôm sau tôi đã nhận ra tin nhắn của mình là hơi thừa, bởi vì mới sáng sớm Scotch đã tới.

Tôi nói muốn thử bữa sáng truyền thống của Nhật Bản một lần. Vậy là, bữa ăn sáng nay có đủ các món ăn nhẹ tiêu chuẩn của Nhật Bản - Cơm rong biển, canh cá ngừ, tamagoyaki, cá thu nướng và một ít dưa muối.

Chắc là để phù hợp với khẩu vị của tôi, nên cảm giác tamagoyaki cho nhiều bơ hơn bình thường, theo khẩu vị Tây.

Tôi ăn tamagoyaki đầu tiên, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Tôi còn tưởng là anh sẽ không tới…"

Bởi suy nghĩ đó nên tôi cũng không thay quần áo, trên người vẫn mang bộ đồ ngủ ở nhà, phía trên in hình mèo và chuột.

Scotch hơi sửng sốt, lập tức bật cười: "Sao cô lại nghĩ như vậy?"

"Mặc dù hôm qua Bourbon có nói sau này anh sẽ tiếp tục tới đây... Nhưng hôm qua anh ta nói là anh có nhiệm vụ khác, không đúng sao?” Tôi húp một thìa canh, cầm thìa múc đậu hũ lên thổi nhẹ, bỏ vào trong miệng: “Nhưng mà tôi là lão làng của tổ chức, mấy lời này không gạt được tôi đâu.”