Tuy không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng xác suất chính xác khá cao... Hơn nữa, một khi đã thành ra như vậy, sau này lỡ có chạm mặt, khả năng sẽ có chút phiền toái.
Thử nghĩ mà xem, thành viên của tổ chức đang đi trên đường với Cacao, người ta nhìn thấy liền gọi người mình thích lại, sau đó Matsuda Jinpei nhìn thấy bạn học mấy năm không gặp của mình, ngạc nhiên gọi tên thật, đồng thời hỏi đối phương mấy năm nay đi đâu... Nếu thật sự tới mức đó, sợ là chỉ có nhân cơ hội bắt cóc Cacao thì mới có thể đi con đường này.
Hai người đều đang nghĩ đến khả năng đó, còn liếc nhau một cái, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Tiếp đó, bọn họ giống như là không có chuyện gì xảy ra, bỏ qua cái đề tài này, nói đến chuyện khác.
"Ngày mai là thời gian thực hiện nhiệm vụ đúng không?"
"Ừ... Nói tới chuyện này, tôi cảm thấy cậu không cần lo lắng, so với cậu thì chắc là Cacao ghét Rye hơn.”
“Tôi cảm thấy bị so sánh như thế cũng chẳng vui hơn chút nào nha…”
Bourbon châm chọc. Chuông ở cửa quán bar vang lên một tiếng, người thứ ba của nhiệm vụ lần này thong dong bước vào.
“Rất xin lỗi, trên đường hơi chậm trễ một chút." Người đàn ông với mái tóc đen dài đội mũ len đi tới, ngồi xuống phía bên kia của Scotch: "Liên quan tới nhiệm vụ ngày mai... Tôi có hơi lo ngại."
Scotch và Bourbon cùng nhìn sang.
"Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu có một người chuyên nghiệp đến tiến hành một số ngụy trang thích hợp." Rye nở nụ cười trên gương mặt, nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi nghe nói trong tổ chức có người am hiểu ngụy trang, cho nên đã nói với Gin một tiếng, xem có khả năng nhừo đối phương tới giúp chúng ta một chút không, Gin đã đồng ý. Tôi nhớ đối phương tên là Cacao... Scotch, cậu biết cô ta đúng không?"
"Ừm." Scotch gật đầu một cái, đột nhiên nhớ tới tuyên bố lười biếng của Cacao… Anh ta cảm thấy, Cacao sẽ càng thêm chán ghét Rye hơn.
Nhưng mà... rốt cuộc là Rye thật sự cảm thấy cần người ngụy trang, hay là vì trước đó mình gọi tên của anh ta nên mới có suy nghĩ muốn gặp Cacao?
Trong nhất thời, ánh mắt Scotch nhìn về phía đối phương, tràn ngập sự phán xét cùng soi mói.
Cùng lúc đó, ở bên kia.
"Cái gì? Để cho tôi đi hỗ trợ sao?"
Tôi nghe sếp Gin ra lệnh ở đầu bên kia điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng điệu cực kỳ miễn cưỡng: "Không phải đã nói lần này tôi đến Nhật Bản để nghỉ ngơi sao?"
[...Cô quên nhiệm vụ cô đến Nhật Bản rồi à?]
Tôi: "...Không có! Tôi nhớ! Nhưng mà mấy ngày nay đang trong thời gian nghỉ phép mà!" Hỏng rồi, lúc không để ý tôi đã lỡ nói ra suy nghĩ thật của mình mất tiêu.
[Nhiệm vụ lần này là để cô đi hỗ trợ, dù sao cô cũng biết ba người này.] Âm thanh của sếp Gin vẫn lạnh băng như cũ, không chút nhiệt độ, giọng điệu hoàn toàn ra lệnh, không cho phép phản bác: [Sau khi nhiệm vụ kết thúc, báo cáo hành vi và thái độ của bọn họ cho tôi.]
Nghe được câu này, tôi lập tức tỉnh táo, từ tư thế co quắp biến thành ngồi ngay ngắn, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Sếp Gin... Đây là ngài nghi ngờ bên đó có nội gián sao?”
[ Chỉ là thẩm tra theo thường lệ thôi.]
“Tổi cảm thấy không cần thẩm tra, tôi biết!” Tôi dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Tôi cũng đã nói với ngài, Rye là nằm vùng của FBI!”
[...] sếp Gin im lặng một lát, lúc lên tiếng hình như còn đang nghiến răng kèn kẹt: [Cacao! Tôi và cô đã từng nói rất nhiều lần về chuyện này rồi, nhiệm vụ không phải trò chơi! Cô nghi ngờ Rye, vậy thì ngay trong nhiệm vụ lần này hãy tìm chứng cứ đi!]