Thật ra khi ở chung với Bourbon, tôi vẫn cảm thấy bầu không khí như thế này khiến tôi thoải mái hơn.
Chờ xe dừng lại, tôi mở dây an toàn, sau đó lấy túi cơm nắm đặt trên đùi đưa cho Bourbon: "Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về nhà, thứ phiền toái này anh mang cho Scotch nhé."
Đối phương đưa tay cầm lấy, con ngươi màu xám nhìn tôi, ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
"Được." Anh ta đáp, sau đó mở miệng có vẻ định nói thêm gì đó, nhưng lại ngậm miệng, rồi nở nụ cười như thường ngày: “ Sau này Scotch sẽ tới như cũ.”
Tôi nghe vậy thì nở một nụ cười chân thành: “Được!”
"Tôi cảm thấy có vẻ là tôi bị chán ghét." Lúc Bourbon gặp lại bạn thân của mình, câu nói đầu tiên là về vấn đề này, sau khi ngẫm nghĩ lại bổ sung một câu: "À, bỏ từ "có vẻ" đi."
"... Ai cơ?" Scotch ngẩn người, một lúc lâu mới phản ứng được: "À, cậu đang nói đến Cacao sao?"
"Ừm… Dù sao cũng cứ xem như là lỗi của tôi đi." Bourbon kéo ghế ra, ngồi xuống chỗ bên cạnh Scotch, dáng vẻ có chút đau đầu: "Trước đây, tôi dùng thái độ giống như đối xử với chậu hoa trong góc để đối xử với cô ấy, cảm giác sau này sẽ không thể làm như vậy nữa rồi…"
Scotch bị câu ví von chậu hoa làm shock, sau một lúc im lặng thì thành thật trả lời: "Đột nhiên tôi cảm thấy Cacao chán ghét cậu là chuyện hết sức bình thường."
Bourbon hé mắt nhìn sang, dùng giọng điệu hùng hồn nói: "Đúng vậy nha, Nhưng mà ngược lại cô ấy rất thích cậu đó.”
“Cũng không phải phương diện đó... Hơn nữa, người cô ấy thật sự thích là một người khác cơ."
Nói tới cái này, sắc mặt Bourbon bỗng trở nên có chút phức tạp, bất giác tay nắm chặt ly rượu trước mặt: "Nhưng mà tôi biết được một tin... Người cảnh sát cô ấy thích, làm ở phòng xử lý chất nổ."
Sau khi Bourbon nói xong, xung quanh chìm vào im lặng, như thể cho đối phương thời gian phản ứng.
“…” Scotch nghe xong cũng không lên tiếng, sau nửa ngày anh mới ngập ngừng mở miệng nói: "Cho nên... Tóc đen xoăn tự nhiên, vẻ ngoài đẹp trai, chắc trạc tuổi nhau, thuộc phòng xử lý chất nổ…”
“Hơn nữa, căn cứ vào tình huống lúc gặp đối phương mà cô ấy kể, chắc đối phương là một người có khả năng suy luận không tệ, hơn nữa cũng hoạt động ở khu vực Tokyo…” Bourbon nói, thanh âm dần dần thấp xuống, cuối cùng biến mất.
Hai người cùng chìm vào im lặng, không nói gì. Nhất thời chỉ còn lại cục đá bên trong ly rượu và ly thủy tinh va chạm vào nhau phát ra tiếng động. Qua một lúc lâu, hai người mới lần lượt lên tiếng..
"Nhưng người phù hợp với hình mẫu này cũng không ít mà, đúng không?"
"Đúng vậy, chỉ là chúng ta không biết thông tin của tất cả mọi người, không có cách nào xác định có bao nhiêu đối tượng khả nghi mà thôi."
Sau khi hai người nói xong, bầu không khílại rơi vào sự yên lặng chết chóc. Chắc phải mười mấy giây sau mới nhất trí bộc phát.
"Cái này nghe thế nào cũng cảm thấy giống như là một người chúng ta quen biết!"
"Chính là anh ta! Người này xảy ra chuyện gì vậy!”
Hai người kích động như vậy là có nguyên nhân. Bởi vì… Người mà Cacao miêu tả, chính là bạn thân của bọn họ, cùng học tại học viện cảnh sát —— Matsuda Jinpei, hình tượng hoàn toàn ăn khớp.