Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 44

Sau khi tôi nói xong vấn đề này, chắc là tính tò mò đã được thỏa mãn nên Bourbon không tiếp tục hỏi thêm gid nữa.

Nói đúng hơn là sau đó chúng tôi không nói với nhau một lời nào, cảm giác như đang trở lại trạng thái lần đầu tiên gặp nhau. Tôi không biết đối phương nghĩ như thế nào, nhưng tôi thì rất vui vẻ.

Tôi còn có thể đến gần để quan sát quá trình nấu nướng của ông chủ Yukihira, hỏi thăm một vài vấn đề và ghi chú lại.

Thậm chí tôi còn dành thời gian trò chuyện với Yukihira Souma, con trai của ông chủ.

Mặc dù đối phương mới mười một tuổi, nhưng từ ngày đầu tiên tới đây tôi đã biết được, đối phương từ năm ba tuổi đã bắt đầu học nấu ăn.

Lần này cậu bé còn cố ý mang thức ăn nhẹ mình tự làm đặt xuống bên cạnh tôi, cũng rất biết cách bắt chuyện: “Tiểu thư Natsume, đây là món quà dành cho người có tâm thưởng thức món ăn ngon. Chiêu đãi không chu đáo! Mời dùng!”

“Đâu có, em là đứa trẻ rất chu đáo mà. Sau này lớn lên cũng muốn làm đầu bếp giống ba em sao?”

“Vâng! Ba là mục tiêu của em!”

“Vậy phải cố gắng lên nha, Souma.”

Tôi ở đây ăn no nê, thậm chí đến mức có hơi chướng bụng. Tôi cầm lấy phần cơm nắm đặc biệt mà ông chủ đã gói kỹ mà lưu luyến rời đi.

Trên đường trở về, căn bản tôi cũng không biết nói chuyện gì cả, trừ khi đi ngang qua cửa hàng nào thấy thích thú sẽ kêu người dừng lại bên ngoài.

Nếu như Scotch ở đây, tôi còn hào hứng lén chạy đi chỗ khác, chẳng hạn như lén đi gặp Miyano Shiho gì đó... Nhưng nếu như là Bourbon, tôi sẽ không làm như vậy.

Bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi yêu cầu Scotch giữ bí mật giúp tôi, anh ta sẽ làm theo; còn nhờ Bourbon giúp tôi giữ bí mật á... Tôi luôn có cảm giác sau đó anh ta sẽ bán đứng tôi. Nói thẳng ra cũng là người muốn trèo lên người khác.

Tôi cũng không hy vọng Vermouth biết tôi lén đi tìm Sherry chơi, chị ấy giận tôi không quan trọng, nhưng tôi không muốn để cho chị ấy không vui.

Nếu như tôi nói thẳng mấy điều này, có vẻ sẽ lộ ra một vài suy nghĩ của tôi.

"Scotch mà có mặt ở đây, chắc là cô còn có kế hoạch gì khác đúng không?" Bourbon đưa ra câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc như đinh đóng cột.

Tôi nhìn anh ta một chút, cũng không phủ nhận, ừ một tiếng.

Bourbon nhếch khóe miệng, giọng điệu có chút bất lực: "Cảm giác cô có thành kiến với tôi đúng không…"

"Ừm, không phải vì anh có thành kiến với tôi sao?"

"... Hả?"

"Không cần phủ nhận, Scotch thái độ khá thân thiết với tôi ngay từ đầu, còn lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã mang theo thái độ dò xét và đánh giá… Tóm lại bây giờ cũng y như vậy." Tôi ngả đầu dựa ra phía sau một chút, nhìn về phía trước. Công bằng mà nói, kỹ thuật lái xe của Bourbon thực sự tốt hơn so với Scotch.

Tôi dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Tuy tôi không có năng lực trinh thám giống anh, nhưng tôi là con gái, trực giác sẽ rất chuẩn. Dù sao tôi cũng là thành viên có mật danh của tổ chức, không nên quá xem thường tôi nha.”

Không biết có phải do tôi nói quá sắc bén đến mức đánh trúng trọng điểm không, đối phương không trả lời, rơi vào im lặng.