Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 43

"Hôm nay Scotch có việc, tôi làm thay anh ta." Thanh niên tóc vàng ngồi tại chỗ mỉm cười, mở miệng lên tiếng.

“Ừ…” Nét mặt của tôi lập tức trầm xuống.

"... Cô có cần thể hiện sự thất vọng rõ ràng như vậy không?"

“Không có cách nào, tôi là người thẳng thắn, không che giấu được cảm xúc.” Tôi thở dài, sau đó nhìn chằm chằm đối phương: "Anh sẽ nấu cơm hả? Tuyên bố trước, nếu ăn không ngon thì tôi sẽ quậy ầm ĩ cho coi.”

Đối diện với tôi, Bourbon im lặng mấy giây rồi đưa cái túi trong tay ra: "Scotch làm bento cho cô."

“Oa! Là bento văn hóa sao? Đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức cái này ở nhà nha!” Nét mặt của tôi lập tức thay đổi, đưa tay nhận lấy cái túi: "Cảm ơn anh đã mang tới."

Lúc tôi ngồi xuống ăn cơm, cũng không quên hỏi hành tung của Scotch. Bourbon báo là có nhiệm vụ nên tôi lập tức ngậm miệng, thông minh không hỏi thêm gì nữa.

Tôi hiểu rất rõ cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi.

“Nhưng mà kiểu này thì Scotch sẽ lỗ to…” Tôi thở dài: “Thôi bỏ đi, lợi cho anh rồi Bourbon.”

Bourbon: “... Là sao?”

Scotch thực sự lỗ to rồi. Hôm nay tôi định dẫn anh ta tới quán cơm phần teishoku! Tôi còn cố ý gọi điện thoại cho ông chủ để xác nhận hôm nay có mở cửa không!

Rất hiếm thấy, ông chủ còn nhớ ra tôi. Hơn nữa, lúc chúng tôi tới còn cố ý để cho tôi một phần thịt bò hầm. Là dùng xương bò đã nướng qua để hầm nên hương vị càng đậm đà hơn, nước hầm thấm vào trong cà rốt, vừa nếm thử đã làm cho người khác thỏa mãn.

“Chắc bây giờ tôi đã hiểu vì sao cô lại nói Scotch lỗ to…” Sau khi Bourbon nếm thử một miếng cũng phát ra âm thanh cảm khái.

“Ha ha ha,” ông chủ teishoku phát ra tiếng cười hào sảng: “Tiểu thư Natsume, lúc cô nói muốn dẫn bạn tới để tôi giữ lại phần hai người, tôi không ngờ là mang bạn trai đến đâu!”

Tôi liên tục khoát tay: “Không phải, không phải, hoàn toàn không phải. Hơn nữa, chúng tôi thậm chí cũng không thể tính là bạn bè, anh ta là bạn của bạn tôi, hôm nay đúng lúc bạn của tôi có việc không thể tới, nên anh ta mới được lợi mà thôi.”

“Hả? Như vậy sao, thật đúng là đáng tiếc.”

“Đúng vậy.—— A, ông chủ, ông có loại thức ăn mà dù có lạnh thì hương vị cũng không thay đổi và còn dễ dàng mang theo không? Tôi muốn mua một ít về cho bạn của tôi.”

“Hả? Vậy thì phải suy nghĩ thật kỹ nha... Chờ tôi một lát.”

Ông chủ là người rất thích nấu nướng theo kiểu ngẫu hứng, cũng rất thích thử thách, nghe thấy yêu cầu của tôi lập tức đi tới phòng bếp nghiền ngẫm.

Còn tôi lại tiếp tục ăn thịt bò hầm, uống canh thịt bò với vẻ hạnh phúc.

Bourbon ngồi bên cạnh dùng ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn tôi chằm chằm. Tôi giả vờ không để ý nhưng thất bại, quay đầu hỏi: “Anh có vấn đề gì muốn hỏi sao?”

“Cô rất muốn dẫn Scotch đến... Đơn giản là muốn chia sẻ đồ ăn ngon với cậu ta, hay là hy vọng cậu ta ăn xong thì sau này sẽ làm món tương tự cho cô?” Bourbon hỏi.

“...” Tôi nhìn anh ta một cái thật sắc bén: “Tôi ghét thám tử, cũng ghét người khoe khoang năng lực trinh thám.”

Bourbon cười khan hai tiếng, ngược lại, lần này không nghẹt thở giống như lần đầu tiên gặp mặt, mà là giải thích: “Bởi vì tôi cảm thấy, nếu như không phải nguyên nhân đó, cũng chỉ có một lí do duy nhất để giải thích, đó là cô thích Scotch.”

... Cái gì cơ?

“Bourbon, kiềm chế du͙© vọиɠ trinh thám của anh lại một chút đi.” Tôi cầm đũa gắp một miếng củ cải nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Chắc là Scotch không nói với anh, tôi có người mình thích, nhưng mà đối phương là cảnh sát nên tôi không tiện tấn công.”

“... Cái gì? Cảnh sát hả? Cô từng bị cuốn vào vụ án nào sao?”

“Ừm... Cứ coi như là vậy đi.” Tôi nhíu mày —— Hoàn toàn không nghi ngờ, bị động vây xem chắc là cũng được a!

“Như vậy là phòng điều tra sao…” Đối phương tự mình lẩm bẩm.

“Anh rất thích dò hỏi ngọn nguồn nha…” Tôi thật thán phục anh ta, vì để có thể ăn cơm thật ngon, tôi quyết định nói thẳng cho anh ta biết, thỏa mãn tính tò mò của đối phương: “Không phải, lúc đó anh ấy đang nghỉ, chỉ là vừa đúng lúc gặp được vụ án, cho nên suy luận phá án. Bản thân anh ấy làm ở phòng Xử lý chất nổ.”