Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 42

Nhưng sếp Gin không thèm quan tâm tới thành tựu của tôi, lặng lẽ liếc qua: "Ý của tôi là, cô cảm thấy độ trung thành của Sherry như thế nào?"

A… Bệnh đa nghi của sếp Gin vẫn nặng như trước.

Nói thật ra, sự sắp xếp của tổ chức với chị em Miyano khiến cho tôi không thể không nghi ngờ nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của vợ chồng Miyano... Thế nhưng vừa nghĩ tới vai trò của vợ chồng Miyano, tôi lại cảm thấy tổ chức sẽ không trực tiếp diệt khẩu như vậy. Nhất là khi ngọn lửa bùng cháy, rất nhiều tư liệu có giá trị nghiên cứu đã không còn.

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định nói thật.

"Tôi cảm thấy... Ngay từ đầu tổ chức đã sắp đặt cuộc đời cho Sherry, khi bắt chị gái người ta làm con tin, thì không thể mong chờ người ta móc tim đào phổi kính dâng bản thân cho tổ chức. Hiện tại, nguồn vốn và các mối quan hệ, thậm chí cả người nhà của Sherry đều bị tổ chức khống chế, ít nhất cô bé không có khả năng phản bội tổ chức."

Tôi vừa nói vừa đứng dậy bước tới tủ lạnh lấy chút thức ăn nhẹ mà Scotch đã làm cho tôi trước khi đi.

“Chẳng lẽ bởi vì cô ấy không chịu lấy người sống làm thí nghiệm sao? Loại chuyện này không phải rất bình thường à? Chúng ta là nghiên cứu viên, cũng không phải phản nhân cách xã hội, cô bé còn nhỏ như vậy, mâu thuẫn tâm lý là phản ứng bình thường. Hơn nữa, theo quy trình thông thường, vốn là phải thí nghiệm trên động vật, sau khi thông qua mới tìm người thí nghiệm, tỷ lệ hao tổn mới thấp nhất và cũng hữu hiệu nhất... Nhưng mà bây giờ Sherry còn nhỏ tuổi, chúng ta không thể nói cái gì mà trung thành với không trung thành, nên xem xét lại đi.”

“Nói cũng đúng…” Vodka gật đầu, nhìn về phía tôi: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ đứng về phía Sherry mà bênh vực chứ... Dù sao cô và cô bé có quan hệ tốt như vậy, hơn nữa cô bé cũng rất bảo vệ cô.”

Tôi bình tĩnh gắp một đũa thức ăn cho vào trong miệng: “À, đó là bởi vì tôi không có lương tâm.”

Vodka: “...”

Nhưng sếp Gin không nói nhảm giống Vodka, đi thẳng vào vấn đề: “Vậy cô xem tư liệu có kết quả gì không?”

“À, dựa vào trí nhớ không gì sánh kịp của tôi để so sánh.” Tôi để đũa xuống, đưa khuỷu tay đặt trên mặt bàn, tay chống cằm: “Tư liệu có vấn đề, nhưng không phải toàn bộ, mà là sự giả mạo có kế hoạch và mục tiêu. Bên phía nước Anh đang có người bí mật làm hành động nhỏ.”

Ánh mắt sếp Gin nháy mắt trở nên lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một vòng đầy chế giễu: “Rốt cục cũng lộ ra chân tướng... Có thể thu hẹp phạm vi không?”

“Tư liệu không đủ... Trừ khi có tư liệu MI6. Không cần quá nhiều, chỉ cần thông tin về nhân viên có liên quan tới vị Emily Buchz mà ông gϊếŧ chết ba năm trước là được.”

Sếp Gin cau mày: “... Ai cơ?”

Tôi: “... Chính là người làm nội gián MI6, sau đó cấu kết với người bên kia và phản bội tổ chức, bị ngài tự tay gϊếŧ chết đó!”

Mặt sếp Gin không cảm xúc: “Tôi không nhớ mình đã từng gϊếŧ người có tên như vậy.”

Tôi không nhịn được lẩm bẩm: “Hứ, trí nhớ kém thì cứ việc nói thẳng đi.”

“Hả?”

“Người ta không nói gì nha!”

Sếp Gin ở đây tới lúc hơn nửa đêm, sau khi ép tôi làm việc xong mới rời đi.

Dựa theo cách nói của hắn thì ở chung một chỗ với tôi một thời gian dài sẽ khiến hắn đau đầu.

Ngược lại, tôi rất vui khi thấy vậy —— Dù sao sếp Gin vừa xuất hiện nghĩa là tôi phải làm thêm giờ, căn bản phải là tôi không vui khi nhìn thấy hắn mới đúng.

Về phần Sherry... Thứ nhất, tôi không coi trọng lương tâm. Thứ hai, tôi nói như vậy là tốt nhất cho Sherry, cũng là tốt nhất cho tôi.

Mà nếu Sherry thiên về phía tôi, ngay cả khi Rye thật sự có vấn đề, đến lúc đó tôi cũng có thể nghĩ cách giúp cô bé phủi sạch... Cho nên vì sao sếp Gin lại thờ ơ như vậy khi tôi nói Rye có vấn đề! Cứ cho là Rye rót thuốc mê cho Akemi, sếp Gin cũng có thể bị trúng kế sao?!

Lúc này, tôi có hơi nhớ Scotch.

Ít nhất đối phương và tôi đều cùng nhau phản đối sự xuất hiện của Rye.

Bởi vì sếp Gin đột nhiên đến thăm khiến giấc ngủ của tôi bị quấy rầy, may mà Miyano Shiho đưa cho tôi thuốc an thần.

Mà không biết có phải do tôi ngủ muộn không, hay là do tác dụng của thuốc mới tương đối tốt, ngày hôm sau tôi dậy muộn hơn so với bình thường một chút.

Sau đó, tôi ôm thái độ thật vui vẻ xuống lầu ăn sáng vào sáng sớm... rồi chợt sửng sốt khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon, hai tay nắm chặt tay vịn cầu thang, tỏ ra ngập ngừng liếc nhìn xung quanh.