“Shiho, chị nhận được thuốc hỗ trợ giấc ngủ mà em đưa cho chị rồi.”
[Vâng, em cũng đã nhận được túi xách Hermes kiểu mới nhất mà chị nhờ chị gái mang cho em rồi.]
“Ừ! Nhưng mà lần sau em đổi sang thương hiệu khác đi, túi xách Hermes phải chờ có hàng, cảm giác nhân viên bán hàng giống Thượng đế hơn là khách hàng ấy, khiến chị cảm thấy rất khó chịu... A, nói cách khác, tất cả cạm bẫy của chủ nghĩa tư bản đều khiến chị khó chịu.”
[Chờ em thấy chán thiết kế này rồi nói sau đi... Dù sao kiểu dáng mới của Chanel năm nay cũng không đẹp.]
“Đối với chị mà nói thì không có lực hấp dẫn bằng một cái bánh gato phô mai đâu nha…”
[Vừa nãy em phát hiện một cửa hàng bánh gato phô mai cũng không tệ, để em gửi địa chỉ cho chị.]
“Được đó!”
Thời gian sau đó, chúng tôi lại thảo luận một số đề tài khác. Chẳng hạn như gần đây giáo sư Geller xuất bản luận văn mới, tổ chức muốn tiến hành thí nghiệm trên người đối với các loại thuốc mà Miyano Shiho nghiên cứu ra, khiến Shiho rất khó chịu, luôn lấy cớ thí nghiệm trên động vật để trì hoãn tiến độ nghiên cứu mới nhất của Shiho...
Mặc dù tôi khẳng định mình là một thiên tài, nhưng đối với nghiên cứu các loại thuốc thì đúng là Miyano Shiho giỏi hơn tôi rất nhiều.
Mà nói cho cùng…
[À, còn một việc nữa... Chị biết Rye đúng không?]
“Ừ, bạn trai của chị gái em mà.” Tôi cố gắng nuốt xuống cái danh hiệu “tên đàn ông ăn vạ” của người kia.
[Hôm nay anh ấy hỏi thăm chị đấy.]
“Sao? Hỏi thế nào?” Tôi lập tức trở nên cảnh giác —— Chẳng lẽ là phát hiện sự thù địch của tôi, muốn hãm hại tôi?
[Không có gì, em cảm thấy anh ấy không có ý gì cả, chỉ là một người khá cẩn thận, khả năng nghe được người khác nói chị biết anh ấy nên muốn tìm hiểu rõ ràng hơn.]
Tôi nghe vậy liền bừng tỉnh —— À, ra là vậy. Mà nếu đã biết chuyện này… khả năng là Scotch đã gọi tên của anh ta.
Trước đó, hình như Scotch còn hét lên bất bình vì hiểu lầm câu “tên lừa gạt phụ nữ” kia của tôi là đang nói anh ta... Ách, tôi luôn cảm thấy sự thật bên trong còn khá xấu hổ, nên tôi cũng không dám tìm hiểu sâu thêm.
Nghĩ đến đây, tôi cũng không tò mò thêm gì, mà nói lảng sang chuyện khác: “Chị cảm thấy em có ấn tượng rất tốt với anh ta... Em thấy anh ta là người tốt sao?”
[Dùng danh hiệu người tốt này cho người trong tổ chức có chút kỳ quái... Nhưng em cảm thấy anh ấy đối xử tốt với chị gái là đủ rồi, mà anh ấy cũng là bạn của em.]
“Cái gì? Vậy chị thì sao? Trong lòng em chị xếp thứ mấy? Em nói đi! Em nói đi! Nếu thấp hơn Rye thì chúng ta tuyệt giao ngay lập tức!”
[... Thật sự là chị lớn hơn em bảy tuổi chứ không phải nhỏ hơn em bảy tuổi đúng không?] Miyano Shiho chế giễu một câu, sau đó im lặng một lúc mới nói thêm: [Nhưng chắc chắn chị là người còn quan trọng hơn cả bạn bè.]
“A! Vậy là tôi thắng rồi!”
[... Đây cũng không phải một cuộc thi mà.]
Sau khi tôi cúp điện thoại liền nhìn sếp Gin ngồi phía đối diện, tỏ vẻ chân thành nói: “Tôi cảm thấy Rye là mối đe dọa, hay là chúng ta bí mật loại bỏ anh ta đi?”
“... Không đúng, Cacao, vì sao trong lúc cô và Sherry nói chuyện với nhau lại đưa ra kết luận này?” Sếp Gin không nói gì, ngược lại là Vodka ở bên cạnh nhịn không được nói chen vào.
Sếp Gin theo thói quen không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, sau khi tôi dứt câu, vốn dĩ hắn đang nhắm mắt dưỡng thần thì mở mắt nhìn qua, hỏi: “Cô cảm thấy Sherry như thế nào?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Hừm... Về mặt nghiên cứu thuốc thì cô ấy là một thiên tài.”
Sếp Gin cười nhạo một tiếng: “Điểm ấy không cần cô nói, một năm nghiên cứu của cô ta có thể so sánh với ba năm nghiên cứu của cô.”
Tôi có hơi không phục: “Hứ! Tôi cũng có thành quả nghiên cứu đó nha!”
Mặc dù thành quả không phải là thuốc, mà là liên quan đến đồ gia vị... Nhưng đó cũng là thành quả của tôi mà! Bản quyền của tôi đều chuyển giao miễn phí cho tổ chức! Vermouth cũng khen tôi rất tuyệt vời! Mặc dù chị ấy rất ít khi không khen tôi!