Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 50

Tôi đã thỏa thuận trước với Scotch, sau khi đến nơi, tôi chỉ phụ trách làm việc, không chịu trách nhiệm giao tiếp. Tất cả lời nói đều do anh ta truyền đạt thay.

Mặc dù chúng tôi không phải tâm linh tương thông, nhưng chúng tôi có khoa học kỹ thuật hiện đại có thể hỗ trợ! Tất cả những gì tôi muốn nói đều sẽ nhắn tin cho anh ta để anh ta thuật lại.

Điều này mang lại cho tôi một vài cảm hứng - Tôi sẽ quay lại lấy cái PDA, là thiết bị giao tiếp chuyên dùng cho những lúc như thế này! Tôi chỉ là một nghiên cứu viên bình thường, dĩ nhiên không thể đi theo bọn họ cùng nhau làm nhiệm vụ được, chỉ là giúp mọi người chuẩn bị vài thứ trước khi bắt đầu mà thôi.

Cả quá trình tôi đều giữ im lặng, thỉnh thoảng muốn hỏi vài câu cũng phải thông qua Scotch truyền đạt hộ. Dù sao cũng không cần ngụy trang thành nhóm người đặc biệt, tôi có thể dựa vào đặc điểm của bọn họ để cải trang theo hướng người bình thường mà không để cho người khác chú ý, quá trình vẫn rất thuận lợi.

Mặc dù tôi ghét Rye, nhưng khi làm nhiệm vụ tôi sẽ không giở trò và lười biếng, nhất định hoàn thành tốt mọi thứ.

Có lẽ Rye cũng cảm nhận được sự chống cự của tôi, suốt cả quá trình không lên tiếng gì nhiều.

Bourbon là người cuối cùng, vì màu da và tóc của anh ta rất đặc biệt, nên sẽ hơi rắc rối một chút. Rye và Scotch đều đã ngụy trang xong, hai người ra ngoài đợi trước.

Chờ lúc căn phòng nhỏ này chỉ còn lại tôi và Bourbon, Bourbon mới cất lời: "Cô biến thành bộ dạng này, lại còn không hé miệng nửa lời là vì trốn tránh Rye sao?"

Tôi dùng giọng điệu trầm bổng du dương trả lời: "Đúng vậy, rất thông minh, anh suy luận ra được à?"

“... Đây không phải là suy luận, mà là sự thật rõ rành rành.” Giọng điệu của đối phương có chút bất lực: "Có nhất thiết phải như vậy không?"

Tôi lập tức trợn trừng nhìn anh ta: "Nói nhảm, tôi nói xấu anh ta rất nhiều, hơn nữa anh ta biết thừa điều đó!”

“Ý tôi là - Cô có cần phải dùng bộ dạng châm chọc kỳ quái này nói chuyện với tôi không?”

“À, ý anh là vậy hả.”. Tôi quay đầu lấy dụng cụ từ trong rương ra, đổ một ít lên mu bàn tay, đưa lại gần mặt Bourbon để so sánh màu da: “Tôi biết anh nói xấu tôi ở trước mặt Scotch, rằng tôi rất nhỏ mọn.”

Bourbon: “...”

“Anh muốn để nguyên màu da của mình, hay là thay đổi để người khác ít chú ý hơn?”

“Thay đổi đi... Chắc là sẽ không tốn nhiều công sức đâu hỉ?”

“Không sao, rất nhanh thôi. Dù sao các anh làm nhiệm vụ sẽ được bao bọc kín đáo, cũng không phải đến mức quá lộ liễu.” Tôi thấy đối phương lại định mở miệng liền , đặt ngón trỏ ở giữa môi, ra dấu im lặng, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo một tiếng: “Suỵt - im lặng chút đi, đừng nói chuyện.”

Bourbon hơi sửng sốt, dò hỏi: "Tôi biết rồi... Trong lúc ngụy trang không thể nói chuyện sao?”

“Cũng không hẳn là như vậy.” Tôi vừa nói vừa đưa tay vén tóc bên trái ra sau tai, để lộ tai nghe mình đang đeo, giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tôi đang nghe lén Scotch và Rye nói chuyện.”

“...” Biểu cảm của Bourbon trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, khóe miệng giật một cái: "Đây là cô…"

"Suỵt.” Tôi vừa nói vừa đưa ngón tay trỏ đặt giữa môi của đối phương, cau mày nói: “Im lặng chút, tôi đã nói trước với Scotch rồi! Anh ta đồng ý mang theo máy nghe trộm mà tôi đưa cho anh ta!”

Sau khi thấy tôi nói vậy, cuối cùng Bourbon cũng chịu yên lặng.

Tôi vừa tiếp tục giúp anh ta ngụy trang, vừa cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền đến trong tai nghe.

Không ngoài dự đoán của tôi, chưa cần Scotch nêu ra chủ đề, Rye đã chủ động nhắc đến tôi trước.

[Đó chính là Cacao... Đây không phải là diện mạo thật sự của cô ta đúng không?]

[Hả? Anh nhận ra sao?]