Trời ơi, tại sao không một ai trong số bọn họ hiểu được khiếu hài hước của tôi cơ chứ. Trước đây là Bourbon không hiểu, sau này đến lượt Scotch cũng chẳng ăn ý gì cả.
Lúc này, tôi lại nhớ đến sự tốt bụng của cảnh sát Matsuda.
Tôi cảm thấy lúc tôi cố tình lấy cớ mình là nhà ngoại cảm để nhắc nhở anh ta và bạn anh ta, ngoại trừ chuyện họ đã giúp tôi giành lại chỗ ngồi bị người ta cướp mất, thì còn có một điểm rất quan trọng, đó là khi tôi kể chuyện cười, chỉ có mình cảnh sát Matsuda là thấy buồn cười mà thôi.
Những người khác thì nhìn tôi với vẻ mặt "Xin lỗi, chúng tôi thực sự không thể cười được". Và tất nhiên, sau khi anh ta cười, bọn họ nhìn anh ta với vẻ mặt bất ngờ như đang hỏi “Anh cười cái gì, có chỗ nào nghe buồn cười sao?".
À, và việc anh ta là một người đẹp trai và là mẫu người mà tôi thích cũng rất quan trọng với tôi.
Hmm ... đó mới là ý chính..
Tôi vốn dĩ là một người hời hợt với những thứ như thế này.
Scotch ngừng nói sau khi nghe tôi phát biểu như vậy.
Tôi không nghĩ trò đùa của mình lại dở tệ đến thế ... Có phải vì trước đây anh ta, với tư cách là bạn bè, dặn dò tôi không được giao du với cảnh sát. Kết quả, bây giờ tôi lại làm trái lời anh ta nói?
...Không đến mức đó chứ, Vermouth không tức giận, nói không chừng còn khuyến khích tôi làm mấy chuyện to gan như này, cộng thêm mấy chuyện khác nữa!
Nhưng Scotch không giận tôi, mà đưa tôi đi tìm một món Buffy ngon như đã thỏa thuận. Cuối cùng đưa tôi về, còn tôi thì ngồi yên lặng chăm chú nhìn anh ta đang giúp tôi làm bữa tối.
Tôi rất vui, quyết định đưa anh ấy đến quán ăn Yukihira Teishoku vào ngày mai. Vừa có thể thưởng thức món ăn, vừa có thể giúp anh ta nâng cao kỹ năng nấu ăn của mình hơn, đây là một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Nghĩ lại thì, đến Nhật Bản cũng không tệ lắm!” Tôi vui vẻ nói.
Tôi không chỉ có thể đi chơi mọi lúc mọi nơi, mà còn được một bảo mẫu tính tình tốt, kỹ năng nấu ăn giỏi lại còn rất hợp ý chăm sóc. Thật là thư giãn, tuyệt vời biết bao!
Tất nhiên, lúc này, tôi sẽ không nghĩ rằng chỉ một tuần sau, suy nghĩ của tôi lại thay đổi 180 độ.
Mà trong suy nghĩ của tôi, nó sẽ giống như một khẩu đại bác.
Rốt cuộc thì ...cái khả năng nhớ rõ tất cả các chi tiết, lưu giữ vĩnh viễn, ký ức không thể xóa nhòa của tôi, trong nhiều trường hợp, nó giống như một lời nguyền vậy.
Đồng thời, ở phía bên kia thốt lên ngạc nhiên:
"Anh vừa trở về từ chỗ của Cacao? Anh đã nấu ba bữa cho người phụ nữ đó sao?" Bourbon nhìn thời gian, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
"Không …Nhưng sau bữa sáng, tôi đã đi mua sắm với cô ấy. Sau đó còn đi tìm một quán bán Buffy ngon nên tốn khá nhiều thời gian." Scotland dừng lại một lúc, tiếp tục với giọng bình tĩnh. "À …. Sau đó làm bữa tối."