Bourbon ngơ ngẩn cả người. Sau vài giây, anh ta bình tĩnh lại, biểu lộ vẻ mặt vi diệu: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao tôi thấy anh làm bao nhiêu thứ hết lần này đến lần khác?"
“Nói thế nào nhỉ… Đôi khi, tôi nghĩ cô ấy thật sự không biết gì cả.” Scotland nói xong, kéo ghế ngồi xuống đối diện Bourbon, giọng điệu có chút mệt mỏi, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, đặt tay lên trán. "Nhưng cũng có lúc, tôi cảm giác như bản thân đang bị cô ấy chơi đùa trong lòng bàn tay."
Bourbon: "?"
Là một cảnh sát chìm tại Nhật Bản, cũng là người tốt nghiệp học viện cảnh sát được điều đến tổ chức, Bourbon cảm thấy tình trạng của bạn mình có vẻ như không ổn lắm.
Còn lời nói này, nghe thế nào cũng khiến người ta nghĩ tới phương diện kỳ quái.
Nhưng Bourbon không quá tin vào điều đó - dù sao thì anh ta cũng đã gặp cô vài lần.
Mặc dù cô ấy có vẻ ngoài ưa nhìn và vóc dáng chuẩn, nhưng tính cách và khí chất có thể khiến mọi người xem nhẹ những điểm cộng về ngoại hình.
Cho dù thoạt nhìn chỉ vì ngoại hình, sau đó chỉ cần nói chuyện phiếm với cô vài ba câu, đã có thể hoàn toàn có suy nghĩ đối xử với cô như một bình hoa di động.
Điều duy nhất khiến anh ta ấn tượng là đôi đồng tử đỏ sẫm hiếm thấy.
Nói chung, người phụ nữ đó trông không giống như một người có thể hạ gục kẻ thù trong ba ngày. Và đã hơn một năm kể từ lần cuối cùng anh ta nhìn thấy cô, cũng không thể do vậy mà đột ngột thay đổi từ "Một nhà nghiên cứu tệ trong việc kể chuyện cười" trở thành "ma nữ mê hoặc lòng người" đâu nhỉ?
Thật ra thầy của cô, Vermouth lại có khả năng này. Dù sao thì anh ta cũng đã nghe được một vài tin đồn về “ma nữ ngàn mặt” trong tổ chức.
Nhưng còn Cacao thì sao ... Hoặc là "chưa từng nghe qua, không quen biết", hoặc là “kẻ phụ họa của Vermouth” hoặc “nghe nói thực ra cô là con gái riêng của Vermouth”. Những loại tin tức lá cải như này hoàn toàn không đáng tin cậy.
Cũng không đến mức thời điểm cô nhìn thấy anh ta sẽ ngụy trang giả tạo, còn thời điểm nhìn thấy Scotch sẽ đổi dáng vẻ khác đó chứ? Cũng không thể biết chắc được. Dù sao cô cũng là đệ tử của Vermouth, không biết rốt cuộc đã học được cái gì.
“Tôi nghĩ, bất kể lúc nào tôi cũng cảm thấy anh đang ở trong tình huống rất nguy hiểm.”
Bourbon không nghĩ ra lý do, nhưng là thấy đối phương hiển nhiên không muốn nói tình huống cụ thể, anh ta cũng kiềm chế không hỏi, nhưng nghiêm túc cảnh cáo, "Bất kể như thế nào ... Hiro, anh cũng đừng quên, cho dù cô ấy trông vô hại thế nào, cô ấy không phải kẻ thù.”
"Tôi biết rất rõ điều này, anh không cần suy nghĩ nhiều, tôi không có suy nghĩ gì về phương diện kia đâu." Scotch đặt tay lên trán, ngẩng đầu lên. Sau đó anh ta nhớ tới một chuyện khác, lại cảm thấy đau đầu: "Nhưng hôm nay tôi học được một điều khác. Cô ấy có người cô ấy thích, và người kia là cảnh sát. Hơn nữa có vẻ như đang trong trạng thái từ bỏ.”