Sau khoảng nửa phút, tôi dựa lưng vào ghế, không mong đợi sẽ nhận được câu trả lời. Bỗng giọng nói của đối phương lại truyền đến. “Bởi vì… Tôi cảm thấy, trên phương diện tình cảm, trong tình huống như vậy không tốt cho cô xíu nào.” Giọng Scotch chậm rãi, hết sức rõ ràng, “Mặc dù chúng ta chỉ ở chung với nhau trong một thời gian ngắn, nhưng tôi thấy Cacao cô không giống người của tổ chức, tôi coi cô như một người bạn thực sự vậy… Cho nên, nếu biết trước người cảnh sát kia là ai, có lẽ trong thời khắc mấu chốt tôi có thể xử lý hắn.”
Tôi nghe xong có chút kinh ngạc, sững sờ vài giây, sau đó ngạc nhiên nói: “Scotch, anh nói tôi không giống người của tổ chức. Thật ra tôi cũng thấy anh không giống…Tuy nhiên lúc nãy anh nói mấy lời này, tôi lại cảm thấy anh thật ra cũng có chút giống người của tổ chức đó.”
Trên mặt đối phương nở một nụ cười nhạt, anh ta liếc mắt về phía tôi. “Phải không?”
“Ừ, đúng vậy. Nhưng trong tình huống này, tôi không thể nói cho anh… Tôi còn rất thích anh ta. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, tôi hy vọng anh ta sẽ sống tốt.” Dứt câu, tôi ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm. “Nếu anh thật sự xem tôi là bạn, chẳng may tình huống này xảy ra thì đừng giải quyết anh ta. Hãy nể tình tôi mà tha cho đối phương.”
Giọng của Scotch có chút ngạc nhiên: “Thật ư? Cô đã suy nghĩ kỹ chưa vậy?”
“Đúng vậy. Nếu một trong hai phải chết, thì đương nhiên, hãy cứu tôi. Nếu như tôi không phải chết mà chỉ cần chịu chút đau khổ, vậy cứ buông tha cho anh ta đi.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: “Tôi không thể cho anh biết tên, nhưng có thể cho anh biết đặc điểm, nếu anh thật sự gặp cũng đoán ra được đó là ai. Anh ta là một anh chàng đẹp trai với mái tóc đen xoăn tự nhiên.”
Scotch mỉm cười đáp lại, không hỏi thêm câu nào.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi, Miyano Akemi đã ở đó chờ sẵn. Đối phương đến một mình, không có người nào khác đi cùng, tôi khá hài lòng với điều này.
Bên kia bắt đầu bước tới, nhìn thấy người đi bên cạnh tôi thì hơi sửng sốt. Cô ấy lại gần, cúi người nắm tay tôi, trầm giọng hỏi:
“Nếu em định dẫn bạn trai đi cùng thì cũng nói cho chị biết trước một tiếng chứ? Chị cũng dẫn theo bạn trai của chị đi cùng…”
Tôi nói khẽ: “Không, đây là bảo mẫu của em, không phải bạn trai.”
Ngàn vạn lần đừng mang bạn trai của cô ấy tới, nếu không tôi sợ sự thù địch của tôi với hắn ta quá rõ ràng.
“Ai cơ? Bảo mẫu á? Không phải vệ sĩ sao?”
“Con trai cũng có thể làm bảo mẫu mà chị. Ở Nhật sự phân biệt giới tính trong nghề nghiệp hơi nghiêm trọng đó nha.”
Điều khiến tôi kinh ngạc không phải cái này…Thôi quên đi.
Miyano Akemi dường như muốn nói thêm điều gì, nhưng cô ấy lại nhanh chóng cho qua.
Khoảng thời gian sau đó, chúng tôi đi dạo vòng quanh mua sắm. Tất nhiên, Scotch phụ trách việc xách đồ. Đối phương rất kiên nhẫn, nhưng rõ ràng không có tiêu chuẩn thẩm mỹ đặc biệt nào, cho dù chúng tôi thử đồ gì cũng đều trả lời là “đẹp”. Sau khi Scotland dần bị choáng ngợp với việc mua sắm của chúng tôi, anh ta đã đi trước và cất đồ của tôi vào trong xe.