Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 35

Lúc sau, trên suốt cả quãng đường, tôi yên lặng nghỉ ngơi, nhưng có thể nhận thấy rõ ràng người ngồi trên ghế lái đang bứt rứt không yên.

Hiển nhiên, đối phương rất quan tâm đến những gì tôi vừa nói, anh ta không chỉ bộc lộ cảm xúc thật ngay từ lần đầu tiên, mà sau đó cũng không tiếp tục ngụy trang, còn không kiềm chế được mà đặt câu hỏi.

“Cô nói cảnh sát… Tổ chức sẽ cho phép chuyện này sao?”

“Yên tâm đi, tôi không có tiếp tục đâu. Hơn nữa, nếu có thì vui đùa một chút chắc không có việc gì. Cấp trên chắc vẫn sẽ đồng ý.” Tôi tượng ra cảnh đó, không nhịn được bật cười, bắt đầu hưởng thụ.

“Dù sao tôi cũng ở trong tối, đối phương thì ở ngoài sáng. Không biết chừng họ còn nghĩ rằng tôi có thể lấy một ít tin tình báo mà khuyến khích tôi làm vậy."

Tất nhiên… Chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Ví dụ như, nếu tôi thật sự động lòng, lại bị tổ chức phát hiện, thì tôi sẽ bị tiêu diệt.

Giống như người trước đây… Cái tên bị chính sếp Gin xử lý do khi ở vùng MI6 (ở Lục quân Anh Quốc) đã thông đồng với người bên kia phản bội tổ chức. Tôi nhớ tên của người kia hình như là Emily - BuchZ.

“Cô sẽ làm như vậy sao?”

“ Đương nhiên là không rồi! Tôi không giỏi nói dối, cũng không giỏi diễn kịch, nếu không tôi đã sớm bị bắt đi làm loại chuyện này rồi.”

Suy cho cùng, nếu so sánh với sự mạnh mẽ của Vermouth thì việc tôi yếu hơn một chút càng dễ bị phái đi. Nếu tôi thật sự am hiểu mấy chuyện này, thì tôi chắc chắn phải làm công việc áp lực cao - đến lúc đó lão đại Gin sẽ ban lệnh chết, trong một tháng không hoàn thành hạng mục nghiên cứu sẽ cho tôi đi nằm vùng ở XX làʍ t̠ìиɦ báo linh tinh.

Scotch có chút bất ngờ, liếc tôi một cái, không nói gì thêm.

Lúc ở ngã tư đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, anh ta đạp phanh lại, quay đầu nhìn tôi “Kính… Là của người cảnh sát kia đưa à?”.

“A… Bởi vì kính râm nam nên trông rõ ràng vậy sao?” Tôi đưa tay đỡ kính, quyết định hôm nay dạo phố nhất định phải mua cho mình một cái mới, “ Thật là…Mà sao anh lại để ý như vậy làm gì.”

Giọng nói của tôi tràn ngập sự hoang mang.

Dù sao tôi cũng trưởng thành ở Mỹ, tính cách không hướng nội cho lắm, hơn nữa có Vermouth dạy dỗ, lại tận mắt chứng kiến rất nhiều bằng chứng sống…Tôi có thể tự tin mà nói, Scotch chắc chắn không có mấy cái suy nghĩ nam nữ linh tinh đó với tôi. Nhưng có lúc tôi lại cảm nhận đôi phương dường như có điều gì đó kiêng kị, tuy rằng tôi không anh ta biết kiêng kị cái gì.

Không chỉ vậy, bây giờ anh ta lại cố chấp với vấn đề này như thế, hơn nữa…

“Anh rất muốn biết đối phương là ai sao?” Trong lời nói của tôi có chút ý thăm dò. “Anh nhìn không giống loại người hay buôn chuyện, cũng không phải tò mò ngay từ đầu, mà lúc tôi nói đối phương là cảnh sát anh mới thay đổi thái độ. Tại sao vậy?”

Scotch nhìn thẳng vào mắt tôi, nghe thấy câu hỏi của tôi thì hơi ngẩn người, nhưng không lập tức trả lời ngay.

Khi xe phía sau chúng tôi bắt đầu bấm còi, tôi mới quay đầu nhìn phía trước, giơ tay chỉ. “A, đèn xanh kìa, đi thôi.”

Scotch khôi phục tinh thần, tiếp tục lái xe.