Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 29

Cuối cùng tôi cũng đã ghi nhớ xong những thứ này, nằm ườn trên sô pha, làm tài liệu rơi vãi đầy đất.

Nhưng tôi cũng lười đi dọn, để lát nữa Irish dọn dẹp sau vậy...

Tôi thả mình trên ghế sofa, nhắm mắt lại, thẳng cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi mới từ từ ngồi dậy.

Khi tôi bước về phía cửa, trong lòng chợt nảy sinh một chút nghi ngờ cùng đề phòng. Irish có chìa khóa của biệt thự này, tôi cũng bảo với hắn những thứ đã được mua cứ việc chuyển đến trực tiếp cho tôi ... Đây không phải Irish sao?

Tôi bước nhẹ ra cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, sững sờ trong giây lát - hả? Sao lại là Scotch?

"Vermouth nhờ vả tôi ... Vừa hay trước ngày chúng tôi chính thức làm nhiệm vụ còn chút thời gian. Tôi cảm thấy nếu nhận lời giúp cũng không thành vấn đề." Scotch vẫn tỏ ra ôn hòa như khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, mỉm cười. Anh ta giải thích nguyên nhân cho tôi.

“Này — chị Vermouth lo lắng hơi thái quá rồi đó.” tôi kéo dài ngữ điệu, phàn nàn.

Tôi nghi ngờ vì cô ta coi thường Irish nên đang tìm cách kiếm cho tôi một người bảo mẫu mới. Làm không tốt còn nhờ người khác, nhưng chỉ có Scotch tốt tính mới đảm nhận nhiệm vụ này.

"Cô ấy có vẻ rất bảo vệ cô."

“Đúng vậy, nhưng tôi không ghét việc này.” Vì đó là sự sắp xếp của Vermouth, chỉ trong một giây ngắn ngủi tôi đã chấp thuận, tiếp tục nằm liệt ghế sofa, “Nhiệm vụ chính thức của anh thế nào? Ai giao nhiệm vụ, Boss Gin sao?”

"Đúng là Gin..."

"Aiz… vậy nhiệm vụ kia chắc chắn rất vất vả."

"Về chuyện này ..." Gương mặt Scotland lộ vẻ do dự, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn quyết định mở lời: "Đêm qua tôi đã gặp Bourbon ... và Moroboshi."  …… Ừm?

Tôi, người đang trong trạng thái nghỉ ngơi, đôi mắt khép hờ, lập tức mở to mắt nhìn sang.

“Mật danh hiện tại của anh ta là Rye.” Scotland nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, hơi thăm dò, “Cacao, cô… Cô có nghe Gin nói về nhiệm vụ này trước đây không?”

À ... vì trùng hợp là, nhiệm vụ thực sự đã phân anh ta thực hiện cùng với Bourbon và Moroboshi, nên anh ta đang cảm thấy tôi đã biết từ trước nên mới nói với như vậy?

Thực ra tôi chỉ đánh bậy đánh bạ... Hơn nữa Rey ... là Rey (rượu whisky lúa mạch đen) phải không? Tại sao tôi xung quanh tất cả đều là rượu whisky? Đột nhiên tôi hơi nhớ Vemouth.

Còn sếp Gin thì quên đi.

"Tôi chưa từng nghe nói ... đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi trùng hợp đoán trúng vậy thôi. Bởi vì tôi hiểu khá rõ về Boss Gin."

"Như thế này ... Có vẻ như Cacao và sếp Gin rất thân nhau? Anh ta có kiêng kỵ gì không?"

"Sếp Gin rất xấu tính, rất lạnh lùng, hơn nữa còn hay độc mồm. Tôi không quen, nhưng khi tôi còn nhỏ bị hắn dẫn dắt một thời gian." Tôi nghĩ Scotch rất muốn nói chuyện phiếm với tôi, coi như đối phương là bảo mẫu của tôi mấy ngày kế tiếp, tôi cũng quyết định cho anh ta mặt mũi, vươn vai, chỉnh lại tư thế ngồi.

"Khi cô còn nhỏ... Hóa ra cô đã vào tổ chức từ khi còn bé sao Cacao."

“Ừ.” Tôi đáp, nhớ lại những trải nghiệm thời thơ ấu của mình, dần dần cau mày, lộ ra vẻ không hài lòng, “Khi tôi còn nhỏ, Vermouth đã phát hiện ra tài năng của tôi, nói với sếp Gin muốn đào tạo tôi về trí tuệ thông minh nhân tạo, Boss Gin đã dạy dỗ tôi một thời gian, sau đấy mắng Vermouth một hồi, nói rằng tôi là thiểu năng trí tuệ nhân tạo thì có. "

Scotch: "……"

"Lúc đó Vermouth đưa tôi đi kiểm tra IQ. Sau khi có kết quả, sếp Gin choáng váng không tin nên đích thân đưa tôi đi làm bài kiểm tra lần thứ hai."

“… Cái này, cái này.” Scotch có lẽ đã bị sốc bởi trải nghiệm thời thơ ấu của tôi, dường như trong chốt lát không nói nên lời. Tôi nghĩ mình đã nói đủ rồi, tỏ vẻ tự tin: "Nhưng Scotch, anh qua loa quá nha."

Scotch nghe vậy nhìn sang: "Hả?"

“Vermouth yêu cầu anh đến đây, có thể mang danh là bảo vệ tôi, nhưng thực chất là để chăm sóc tôi.” Tôi khoanh tay nói, “Nói cách khác, chính là trở thành bảo mẫu của tôi - anh có nhận thức chuyện này không?"

Sau khi nghe mấy lời này, Scotland hơi sửng sốt, sau đó lãnh đạm cười: "Thế này thì... Vậy đầu tiên tôi cần làm gì? Giúp cô nấu ăn hay là dọn dẹp phòng đây?"

"... Đừng có tử tế như vậy. Ít ra cũng mắng một câu đi chứ. Câu nói kia của tôi ám chỉ nhiều như vậy, anh lại lập tức chấp nhận toàn bộ, dường như có vẻ tôi bị làm hư đấy.” Tôi hơi ngượng ngùng nói, sau đó yên tâm quay lại thoải mái nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, "Vậy trước tiên hãy giúp tôi thu dọn tài liệu trên mặt đất nhé, cảm ơn."

Scotch đồng ý cái rụp, thực sự bắt đầu giúp tôi dọn dẹp. Trong phút chốc, bên tai tôi chỉ còn lại tiếng sột soạt của giấy.

“À, nhân tiện, tôi suýt nữa quên mất điều quan trọng nhất.” Tôi mở mắt ra, quay đầu lại, thấy Scotch đang nửa ngồi nửa quỳ nhặt giấy tờ. "Sếp Gin có một điều cấm kỵ, cực kì nổi tiếng. Hắn ghét nhất những kẻ phản bội." Tôi mỉm cười nói với anh ta, "Nhưng anh cũng không cần phải lo lắng về điều đó, phải không?"