Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 30

Hai điểm cấm kỵ nhất của sếp Gin, một là kẻ vô dụng, hai là kẻ phản bội. Vế trước còn đỡ, chỉ cần chứng tỏ mình thực sự có giá trị, thì hắn sẽ xem xét, không trực tiếp xuống tay. Nếu không, tôi sẽ không thể trưởng thành đến bây giờ.

Còn về vế sau thì… sẽ được xử lý khá gọn gàng.

Tuy nhiên lần này tôi chỉ thuận miệng nói ra.

Rốt cuộc, tất cả đều đã nhận được biệt danh, không thể không biết tổ chức của chúng ta mang tính chất như thế nào, cũng không thể giữ ý nghĩ ngây thơ rằng trở thành kẻ phản bội sẽ không có bị gì.

Khi Scotch nghe tôi nói vậy, anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm. Sau một vài giây đình trệ, anh ta mới mỉm cười lại với tôi: "Chà, đó là lẽ tự nhiên mà."

Nói xong tiếp tục cúi đầu nhặt tài liệu. Nhưng không phải lúc nào anh ta cũng im lặng mà thỉnh thoảng lại hỏi han vài câu, tán gẫu với tôi.

"Cacao, cô vẫn luôn làm công việc liên quan đến nghiên cứu, phải không?"

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Ừm… coi như là vậy đi."

Thỉnh thoảng, có những nhiệm vụ khác được gửi đến cho tôi, nhưng đó là những nhiệm vụ đặc biệt. Ví dụ như khi Vermouth ở quá xa nhưng ai đó cần phải ngụy trang cho nhiệm vụ hoặc cái gì đó linh tinh.

Dù sao thì, Boss Gin không tới mức sẽ để tôi làm tiên phong ở phía trước. Không phải hắn lo lắng cho tôi, mà hắn lo rằng nhiệm vụ sẽ thất bại. “Những tư liệu này hình như không liên quan đến hạng mục nghiên cứu phải không?” Scotch đứng dậy, sắp xếp tài liệu trong tay rồi đặt lên bàn, giọng điệu có chút tò mò, “Những thứ này là tài liệu công khai của cục cảnh sát Nhật Bản phải không? Có ích lợi gì sao? "

"À ... những thứ đó, tôi chỉ đơn thuần đọc chút chút thôi. Vẫn nên xem qua một chút, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà." Tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước tới đứng đối diện anh ta.

Tôi cảm giác tính cách của Scotchkhá nghiêm túc, sửa sang xong tài liệu còn lấy một cuốn sách lên bàn đè lên, sau đó nhìn tôi: "Bây giờ tôi cần làm gì tiếp theo nhỉ?"

“Ồ… để tôi nghĩ xem.” Tôi chống tay lên bàn để đỡ trọng lượng cơ thể, nửa người trên nghiêng người về phía trước một chút, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm đối phương, nói từng chữ: "Vậy thì, tối nay anh có muốn ở lại không?"

"..." Scotch vẫn giữ nụ cười ban đầu, sau vài giây như thể anh ta vừa mới kịp phản ứng, vẻ mặt lập tức có chút thay đổi. Anh ta hỏi một câu với giọng điệu không chắc chắn, "Hả?"

"Đồng hồ sinh học của tôi luôn luôn chính xác. Bữa sáng phải từ 7 giờ 30 đến 8 giờ. Nguyên liệu nấu ăn để trong tủ lạnh, anh có thể xem thử. Tôi đã để tình yêu ...để mọi người chuẩn bị mọi thứ họ cần, nếu còn thiếu gì cứ việc nói cho tôi, tôi sẽ sai người đi chuẩn bị.” Vừa nói, tôi vừa bước vào bếp, mở tủ lạnh để xác nhận, gật đầu hài lòng.

"Tôi không bị dị ứng thức ăn, nhưng không thích mùi vị của gừng nên không ăn gừng. Đồ ăn buổi sáng thì còn có thể. Nhưng phải ăn sáng trước tám giờ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của tôi cả ngày đó. "

“… Tôi hiểu rồi, không cần ở lại qua đêm đâu, sáng mai tôi sẽ quay lại.” Scotch khẽ cau mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại kìm lòng không đặng mà nở một nụ cười hơi hời hợt, “Cô muốn ăn gì nào?"

"Ừm ..." Tôi thuận tay đóng cửa tủ lạnh ngẩng đầu lên, dùng ngón tay xoa cằm vài cái, suy nghĩ một hồi mới quay đầu lại nhìn đối phương, giơ tay ngoắc ngoắc ngón tay, dùng ngón trỏ chỉ vào anh ta nói, "Surprise me (làm tôi ngạc nhiên đi)!"

Scotch: "... Được."