"Vermouth! Em đã đến Nhật Bản, cũng đã gặp Pisco rồi!" Tôi vui vẻ báo cáo với Vermouth, "Chị đã yêu cầu ông ta chăm sóc em sao? Em nghĩ đãi ngộ của ông ta quá tốt.…"
"Ông già kia đối với những chuyện như thế này vẫn luôn rất thận trọng. Ông ta biết em là nhân tài nghiên cứu mà tổ chức đã bồi dưỡng từ nhỏ, lại được trọng dụng, đương nhiên không thể ngó lơ em được."
Giọng điệu của Vermouth có chút lười biếng: "Thế nào? Chỗ ông ta sắp xếp cho em có hợp ý không?"
"Không tệ ... Hơn nữa cũng yêu cầu con nuôi của ông ta làm bảo mẫu cho em."
"Ai?"
"Em nhớ tên anh ta là Irish thì phải."
"A ... cái tên to xác trông không thông minh cho lắm kia à?"
Giọng điệu Vermouth tràn ngập vẻ chán ghét.
"Quên đi, dù sao hiện tại không có nhiều nhân lực ... À đúng rồi, em cảm thấy Scotch thế nào?”
“Đúng như chị Vermouth đã nói, em cảm thấy mình với anh ấy rất hợp nhau!” Nhắc đến Scotch, sự hào hứng của tôi tăng lên nhiều.
"Đúng không? Hợp nhau thì tốt rồi."
"Thật tiếc khi đối phương là lính bắn tỉa. Có khi chúng em sẽ không gặp lại nhau trong tương lai, trừ những trường hợp đặc biệt."
"Cũng không nhất định."
Vermouth cười nhẹ, khi tôi muốn hỏi tại sao thì đối phương đã chuyển chủ đề, bắt đầu hỏi một ít vấn đề khác.
Tôi cũng kịp thời dừng lại, không thắc mắc gì thêm.
Sau tất cả, kinh nghiệm trong quá khứ cho tôi biết rằng nếu tôi có hỏi tiếp cũng sẽ chỉ nhận được một câu "A secret makes a woman woman", và sau đó bắt đầu được dạy về tính nữ - mặc dù cốt lõi của lời dạy này là làm thế nào để lợi dụng đàn ông một cách tàn nhẫn.
Vào ngày đầu tiên đến Nhật Bản, tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ, nghỉ ngơi đầy đủ, lại được đi mua sắm một vòng.
Việc mua sắm này chỉ là tôi lập ra một danh sách, sau đó nhờ Irish đi mua giúp tôi. Đối phương dường như có chút nghi ngờ về một số lựa chọn trong danh sách, nhưng cuối cùng hắn vẫn rất chuyên nghiệp mà kìm nén, cất danh sách đó đi, nói rằng sẽ chuẩn bị cho tôi trong vòng ba ngày.
Tôi vốn tưởng rằng có thể câu cá một tuần rồi bắt đầu chậm rì rì giả bộ làm việc... Nhưng hiển nhiên, người bị sếp Gin nhớ kỹ không có tư cách để câu cá.
Cũng như Pisco, ông ta là người cẩn trọng và tận tâm, nhưng sếp Gin vẫn không thích đối phương vì tiêu quá nhiều mà đóng góp quá ít.
Những thứ mà Irish giúp tôi mua còn chưa tới thì nhiệm vụ đầu tiên của sếp Gin đã đến - hắn đưa cho tôi một mớ thông tin về cảnh sát Nhật Bản, để tôi ghi nhớ chúng.
Đây là một số thông tin tài liệu thông thường, là những thông tin công khai bên ngoài của nhân viên chính phủ.
Mà nguyên nhân tôi phải nhớ kỹ những thông tin này... Tôi luôn cảm thấy, có thể không lâu nữa tôi sẽ có một nhiệm vụ không phải của nhân viên nghiên cứu.
"A — Boss Gin sẽ là người chỉ đạo! Chết tiệt! Một ngày nào đó mình vì dùng não quá tải mà xảy ra chuyện, mình sẽ lôi hắn xuống chôn cùng!"
Theo tôi được biết, có hai người được BOSS tin tưởng, một người là boss Gin, người còn lại là boss Rum. Vermouth cũng coi như được sếp rất yêu thích.
Giống như tôi có lý lịch rất chuẩn và năng lực xuất sắc, nhưng tôi cũng không có tư cách để nói chuyện trực tiếp với Boss, chỉ có thể tiếp xúc trực tiếp với cấp trên là Boss Gin và Boss Rum.
Vermouth không phải là cấp trên, cô ta là gia đình.
"Thật là, mình lại phải nhớ nhiều người như vậy ... Cũng may chỉ cần nhớ hết cảnh sát, cũng không quá nhiều, mình chỉ cần ghi nhớ những thông tin cơ bản như họ tên, ngoại hình, chức danh ..." Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng lật xem các trang tài liệu trong tay, ghi nhanh lại:
“Osaka… Hattori Heizo… Toyama Ginshiro… Nagano… Morofushi Takaaki… A, cái tên này thật giống Khổng Minh!” Tôi ngẩn người, tiếp tục lẩm nhẩm, “Tiếp theo, Gunma… A, gương mặt của tên cảnh sát này trông có vẻ không thông minh... "