Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 27

"Hắt xì." Tôi khịt mũi, có chút hoang mang. "Ai đó đang nhắc về mình sao..."

Trong đầu tôi lướt qua vài cái tên, rất nhanh đã vứt nó ra khỏi đầu - quên nó đi! Không cần quan tâm! Dù sao thì, không phải Vermouth đang nhớ tôi thì cũng là sếp Gin đang mắng tôi!

Tôi đã quen với cả hai, không có vấn đề gì cả.

Ngược lại, đồ ăn ở chỗ của Pisco rất ngon. Soufflé này được chế biến rất tốt, có thể cho điểm 9 trên 10 ... Tôi không biết liệu có cải tiến gì trong công thức không. Chờ lát nữa đi gặp đầu bếp hỏi xem sao.

Sau khi tôi ăn uống xong, Pisco mới thong thả tới muộn.

Bề ngoài, ông ta có vẻ là một ông già tốt bụng, để ria mép, mặc com-lê và giày da, trên môi luôn nở nụ cười chào đón tôi.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không, Cacao?"

"Đúng vậy, trước đây tôi chỉ được nghe Boss Gin và những người khác nói về ông."

"Gin ..." Biểu cảm của Pisco hơi biến đổi khi nghe đến tên của sếp Gin, nhưng ông ta nhanh chóng che giấu, tiếp tục cười ha hả nói, "Mọi chuyện liên quan đến cô, tôi đã chuẩn bị tốt bên này rồi. Ngày mai khi nào xong, tôi sẽ để Irish đưa cô tới phòng nghiên cứu độc quyền của cô. Nó là con nuôi của tôi nên cô cứ yên tâm. Vì tôi đi lại không thuận tiện nên sau này có thể sẽ không chăm sóc cô được. Nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào, có thể liên hệ trực tiếp với nó. "

Sau khi Pisco nói xong, người đàn ông to lớn phía sau im lặng tiến lên một bước, gật đầu với tôi. Irish... à, đó là Irish(rượu whisky Irish) sao!

Lại là một loại rượu whisky khác. Sao tôi cứ cảm thấy mình rất có duyên với rượu whisky nhỉ? Những người đến để bảo vệ tôi và những người đồng hành cùng tôi đều là rượu whisky.

Nhưng tôi hiểu những gì Pisco nói.

Ông ta là chủ tịch của một công ty ô tô, thường ngày rất bận rộn, ngoài việc bảo mật danh tính còn phải kiếm tiền cho tổ chức ... Tuy rằng theo như Gin nói, ông chú đã chi rất nhiều tiền cho tổ chức, nhưng lại ít có đóng góp gì có ích!

Tóm lại, ngoài cuộc gặp gỡ này, Pisco sẽ không liên quan gì đến tôi nếu không có biến cố lớn xảy ra trong tương lai, đây cũng là vì sự an toàn của chúng tôi. Tôi cũng hiểu được, dù sao ông ta cũng không phải là bảo mẫu của tôi.

Vì vậy, ông ta đặc biệt yêu cầu con nuôi của mình, cũng là người của tổ chức, đến làm bảo mẫu cho tôi.

Tôi không định tiếp tục ở trong biệt thự của Pisco nữa, đành nhờ Irish đưa tôi đến viện nghiên cứu.

Người kia không hề nhiều lời, chỉ tuân theo mệnh lệnh. Pisco yêu cầu hắn thoả mãn yêu cầu của tôi và hắn cứ vậy làm theo. Viện nghiên cứu mà Pisco chuẩn bị cho tôi … Nói nó là một viện nghiên cứu, không bằng nói là một biệt thự biệt lập thì đúng hơn.

Tất cả trang thiết bị đều được đặt dưới tầng hầm, còn hai tầng trên dùng để sinh hoạt hàng ngày. Tôi đã phải thán phục trước sự chu đáo khi nhìn thấy nó, sau đó bắt đầu tính toán chi phí gần đúng - chắc đây chính là nguyên nhân sếp Gin không quá thích Pisco nha!

Sau khi dạo một vòng dưới tầng hầm, tôi liệt kê ra những thiết bị và vật liệu còn thiếu để đưa cho Irish đi mua.

Ban đầu, tôi còn nghĩ đến việc yêu cầu Pisco mang theo đầu bếp của nhà ông ta qua. Nhưng khi tôi nhớ ra rằng bây giờ tôi đang ở Nhật Bản, những gì tôi nên làm là tiếp tục khám phá cửa hàng thay vì treo cổ trên cây, tôi đã sáng suốt khi từ bỏ quyết định này ... sau đó định chạy đến quán ăn của Yukihira Teishoku ngay khi tôi được tự do.

Đã qua một năm, tôi hy vọng nhà hàng vẫn còn đó ... Lần cuối cùng tôi trò chuyện với ông chủ, tôi cảm thấy ông ấy không phải là loại người chỉ ở một chỗ trong thời gian dài, điều này khiến tôi có chút lo lắng.

Nhưng trước khi làm tất cả những điều này, tôi thực sự cần phải ...