Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 24

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, đối phương trở nên sửng sốt, đồng tử co rút trong giây lát.

Nhìn chằm chằm tôi mấy giây, dường như bây giờ Scotch mới có phản ứng lại, nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười tự nhiên: "Cacao… Chuyện này không đùa được đâu."

“Tôi nào có nói đùa bao giờ.” Tôi đáp lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì trời đã khuya, hiện tại cũng là nửa đêm, đã gần mười hai giờ. Bây giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn ở sân bay dùng để dẫn đường cho máy bay.

Thường mất khoảng mười giờ để đi từ Los Angeles đến Tokyo. Chênh lệch múi giờ giữa Hoa Kỳ và Nhật Bản là 13 giờ. Đợi đến khi tới được Nhật Bản ... Đã là nửa đêm.

Mong rằng những người bên phía Pisco sẽ nghiêm chỉnh tới đón tôi, sau đó làm một bữa tiệc đón gió tẩy trần. Nếu không, khi trở về tôi lập tức sẽ cáo trạng với Vermouth.

Bây giờ tôi đang ở trên máy bay, không nhịn được ngáp một cái, quay đầu lại nói với Scotch: "Tôi đi ngủ đây, khi nào đến nơi nhớ gọi tôi. Bữa ăn trên máy bay tệ quá, lát nữa tới giờ ăn không cần gọi tôi đâu." Sau đó, tôi gọi tiếp viên hàng không, yêu cầu anh ta mang tới cho tôi nước ấm và một cái chăn. Sau khi máy bay cất cánh, khởi hành suôn sẻ, tôi cuộn mình trong chiếc chăn, uống thuốc ngủ cùng với nước ấm, đeo bịt mắt, hạ ghế xuống và sẵn sàng chợp mắt một cách thoải mái.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.

"Vậy nếu tôi là đặc vụ ngầm, cô sẽ làm như thế nào, Cacao?"

"Hửm?"

Nghe vậy, tôi giơ tay kéo một góc bịt mắt ra, liếc nhìn người bên cạnh.

Đối phương không nhìn tôi ngay từ đầu. Đoán chừng anh thấy hành động này của tôi mới quay đầu nhìn lại.

Sau khi nhìn nhau một lúc, tôi lại kéo bịt mắt lên, đặt tay xuống và điều chỉnh tư thế ngủ của mình.

"Nếu anh là đặc vụ ngầm, tất nhiên ngoài mặt tôi sẽ giả vờ như không biết, sau đó bí mật báo cáo lên cấp trên càng sớm càng tốt."

Vừa dứt câu, tác dụng của thuốc gần như phát tác, ý thức của tôi dần dần trở nên mơ hồ. Trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, tôi dường như nghe được người bên cạnh cười khẽ một cái.

Lúc này, tôi cũng không biết, không lâu sau khi tôi nhìn lại trải nghiệm và cuộc trò chuyện này, sẽ cảm thấy ngũ vị tạp trần và muốn tìm chỗ tự chôn mình đến mức nào.

Thuốc ngủ mà Miyano Shiho giúp tôi điều chế vẫn dùng khá tốt.

Vào lúc tôi thức giấc, máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.

Scotch dường như luôn trong tình trạng thiết quân luật mà không ngủ. Tôi nói câu vất vả rồi với anh ta một cách tượng trưng.

“Khi tôi xuống sân bay, người của Pisco sẽ đến đón tôi. Anh sẽ đi làm nhiệm vụ khác, phải không?” Tôi bỏ khăn bịt mắt Pikachu ra, hỏi.

“Ừ, đúng vậy.” Scotch gật đầu “.Tôi sẽ đưa cô đến khi cô gặp người của Pisco rồi mới đi.”

“Thực ra, anh không cần phải cẩn thận như vậy đâu… à, không đúng. Vẫn nên cẩn thận một chút.” Nhớ lại trải nghiệm cuối cùng của mình ở Nhật Bản, tôi cảm thấy cẩn thận một chút cũng không thừa.

Thái độ của tôi thay đổi đột ngột khiến Scotch hơi tò mò: "Có nguy hiểm nào tiềm ẩn hay sao? Nếu thấy có gì bất thường, hãy báo trước cho tôi biết để tôi còn có thể chuẩn bị tốt."

"Chà ..." Tôi suy nghĩ một hồi, thấp giọng phun ra một câu với vẻ mặt nghiêm trọng: "Cẩn thận FBI."

“… Hả?” Scotch nhìn tôi sững sờ, tôi thậm chí có thể nhìn thấy sự bối rối rõ ràng và một chút kinh ngạc trong biểu hiện của anh ta. Anh ta im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi “Tại sao cô lại nói như vậy? Cacao, cô vì bị FBI theo dõi nên mới đi qua đây à? "