“Không, không, tôi không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy có rất nhiều FBI ở đây.” Tôi cúi đầu lại gần, hạ giọng và nói: "Vì lòng tốt của anh cùng với chuyện chúng ta cũng hợp nhau, tôi nói thêm cho anh một chút thông tin. Nếu anh đến Nhật Bản để thực hiện nhiệm vụ, có thể anh sẽ gặp một người đàn ông tên là Moroboshi Dai. Anh ta cũng có mật danh, còn mật danh là gì thì tôi không rõ. Tóm lại anh cần phải cẩn thận người này. "
Vẻ mặt của Scotch lập tức trở nên nghiêm túc hơn nhiều, anh ta cũng thì thầm với tôi: "Moroboshi Dai sao? Hắn ta khả nghi như thế nào"
Tôi: "Anh ta là một kẻ lừa đảo phụ nữ, vì vậy tôi không nghĩ anh ta là người tốt."
Scotch: "... Ồ."
Nguyên nhân tôi cảm thấy khả năng gặp người đàn ông ăn vạ Moroboshi Dai rất cao, bởi vì chị em nhà Miyano bây giờ đều ở đây. Nếu bên kia dựa vào chị em này để xâm nhập vào tổ chức, những người anh ta biết hẳn cũng đều ở Nhật Bản. Nhân tiện thời gian này, người có thể được sếp Gin nhớ kĩ, chắc chắn năng lực cũng không kém, đoán chừng đã có được mật danh rồi.
Dù gì cũng chỉ mới chưa đầy một năm, cũng không đến mức đổi chỗ.
Tôi suy nghĩ, lại nghĩ về một ứng cử viên có khả năng khác
“À, anh có biết Bourbon không?” Tôi hỏi.
Scotch giật mình khi nghe thấy lời này của tôi, lông mày mới cau lại đã nhanh chóng thả lỏng, nhàn nhạt trả lời tôi: "Hả? Trước đây chúng tôi từng gặp một lần. Có chuyện gì à? Sao cô lại hỏi vậy?"
"Chà, mặc dù đối phương là con lai, nhưng xét về quốc tịch thì là người Nhật, đúng không? Giống Moroboshi." Tôi nghĩ về cái tên "Toru Amuro" của anh ta, khẳng định, "Nhiệm vụ của anh cũng tại Nhật Bản, khả năng anh chạm mặt anh ta không thấp đâu. ”
Thực ra trong tổ chức không có quá nhiều người Nhật. À, hoặc có lẽ tôi do không biết nhiều. Theo như đánh giá về đội ngũ thành viên chủ chốt mới năm nay, Moroboshi và Toru Amuro là những tân binh tương đối mạnh, nên khả năng sắp xếp họ làm nhiệm vụ cùng nhau cũng tương đối cao.
“Được rồi…” Scotch mỉm cười, tôi có thể phát hiện ra nụ cười lịch sự nhưng chỉ có lệ của người kia. Tuy nhiên sau khi cười, anh ta nghiêm túc hỏi: “Vậy Cacao, cô cảm thấy Bourbon là người như thế nào?"
"Ờm, để mà nói tiếp…Cảm giác không giống dạng người như anh." Tôi nói, dần dần cau mày, "Thật lòng thì, tôi không thích anh ta cho lắm."
Scotch sững người một lúc: "Hả? Tại sao?"
"Tôi cảm thấy anh ta không lịch sự với con gái, không đủ tôn trọng, lại còn hơi tự phụ."
"Hahaha, vậy cơ á?"
Tôi nghĩ Scotch đã nói dối tôi. Anh ta hẳn không chỉ mới gặp Bourbon một lần, có lẽ họ khá thân với nhau ấy chứ.
Nếu không, lúc này khi nghe tôi đánh giá, anh ta sẽ không bày ra bộ dạng cảm thấy buồn cười khi nghe bạn mình bị người khác bóc phốt.
Nhưng điều đó không thuộc phạm vi của tôi.
Vừa đặt chân đến sân bay, người của Pisco đã đợi sẵn ở đó.
Chỉ nhìn bộ vest đen và cặp kính râm kia thôi cũng khiến tôi mắng thầm trong lòng mấy lần. Đã nói ăn mặc kiểu này quá lộ liễu! Những người trong tổ chức của chúng tôi không thể thay một bộ quần áo khác sao? Quần áo toàn bộ đều màu đen thế này làm thế nào mà ẩn nấp trong thành phố được cơ chứ. Về cơ bản, nó chỉ tốt hơn một chút so với trang phục trong JOJO mà thôi!
Dưới hình thức này, một lúc nào đó sẽ có người gọi chúng tôi là "Tổ chức Áo đen" kiểu cổ hủ, không hay ho, nghe như phát bệnh giai đoạn hai cùng với bộ quần áo kiểu cũ được bán phá giá … À, tôi cũng thực sự muốn biết bên phía chính phủ gọi tổ chức bằng biệt danh gì. Không lẽ thật sự là "Tổ chức Áo đen"?
Bọn họ sẽ không qua loa như vậy chứ?