Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 23

Cảm giác ăn kẹo mà bị cay đến chảy nước mắt thật quá xấu hổ, tôi tuyệt đối không được nói ra sự thật... Nhưng mà tôi nhanh chóng bị thứ trên tay đối phương thu hút, trong căn phòng kín bắt đầu thoang thoảng mùi hương hấp dẫn.

Đối phương cũng chú ý tới tầm mắt của tôi, vươn tay đưa ra thứ gì đó: “Ở đây có rất ít quán ăn chế biến thịt heo, khó khăn lắm mới tìm được một quán, chất lượng không ngon cho lắm... Nhưng chắc cũng tạm chấp nhận được.”

Tôi cầm lấy bánh sandwich mà đối phương đưa cho, cắn một cái, lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên - Hương vị rất ngon! Thật sự rất bất ngờ đó nha!

“Đây là quán mới mở sao? Ở đâu vậy?”

“À... Cũng không phải…”

“Hả?” Tôi hơi sửng sốt, phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không dám tin, “Vậy thì... Đây là anh làm sao?”

“Ừm, tôi mượn người ta ít nguyên liệu nấu ăn và nhà bếp.” Thanh niên tóc đen mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô hài lòng là tốt rồi.”

Không biết vì sao, vừa rồi chỉ là bị kẹo làm cay mắt mà thôi, bây giờ từ đáy lòng mình, tôi thật sự muốn khóc.

“Scotch.”

“Hả?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Scotch, vẻ mặt rất chân thành kèm theo giọng nói thân mật: “Tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ rất hợp nhau.”

Rốt cuộc tôi đã hiểu vì sao Vermouth nói vậy!

Đây đúng là đối tác trong mơ của tôi mà!

“Scotch, anh là tay bắn tỉa đúng không?”

“Ừm, trước mắt là như thế... Sao vậy, có nhiệm vụ gì sao?”

“Không, không có. Anh trở thành nhà nghiên cứu như thế nào?”

“... Hả?”

Khoảng thời gian sau đó, thái độ của tôi thay đổi rất nhiều, cố gắng nói chuyện phiếm làm quen với đối phương.

Hình như thái độ của tôi có chút hơi quá khiến đối phương sợ hãi, sau đó cảm giác anh ta nói chuyện có hơi né tránh. Nhưng khi biết tôi hành động như vậy chỉ vì đối phương làm đồ ăn ngon, có vẻ Scotch đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thái độ tự nhiên hơn nhiều, cũng hỏi lại tôi mấy vấn đề.

Một khi nói chuyện phiếm, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Sau khi lên máy bay, tôi còn hỏi thăm nhiệm vụ của đối phương và tôi có phải giống nhau không, thật đáng tiếc khi nhận được câu trả lời là không phải.

“Haizz - Vậy chỉ có mình tôi đi gặp Pisco thôi sao.” - Ngay lập tức mặt tôi sa sầm.

Scotch nhìn qua tò mò: “Pisco?”

“Ừm, là thành viên được sắp xếp lần này của tôi.”

“Ừm…” Scotch tỏ ra đã hiểu, nhìn giống như rất tò mò, nhưng lại biết ý không hỏi thêm gì.

Tôi cũng rất hài lòng với hành động này của đối phương - Mặc dù tôi nói ra biệt danh, nhưng nếu như đối phương hỏi nhiều, tôi sẽ nghi ngờ.

Dù sao giữa các thành viên chúng tôi, nguyên tắc ngầm là không dò la thân phận thực của đối phương. Người nào dò la, hơn phân nửa là có vấn đề.

Tính tình Scotch rất tốt, người bình thường khó được như vậy, mà lại còn làm đồ ăn ngon như vậy, tôi không hy vọng đối phương sẽ có vấn đề gì.

“Nói vậy... Tôi có thể hỏi một chuyện không?”

“Anh hỏi đi, ngoài Pisco ra thì ai tôi cũng có thể trả lời.”

“Hả? Tôi sẽ không hỏi vấn đề đó…” Scotch bật cười: “Tôi chỉ muốn hỏi... Cacao, vì sao lúc nãy cô lại khóc trong phòng chờ?”

“À... Cái này." Tôi không khỏi im lặng một lúc.

Chuyện này… Chắc chắn không thể trả lời thật, không thì mặt mũi tôi phải giấu đi đâu đây.

May là tôi còn có thể trả lời theo hướng khác, dù sao cũng là một lựa chọn không sai, lại có thể cho thấy tôi là một cô gái lạnh lùng làm việc nghiêm túc..

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, giọng điệu buồn rầu, thở dài nói: "Vì lúc đó tôi đang suy nghĩ, nếu như anh là nội gián thì tôi nên làm như thế nào đây."