Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 22

Ngay lúc đối phương vừa dứt lời, bụng của tôi lập tức biểu tình.

Mặc dù tiếng kêu không lớn, nhưng trong phòng chờ yên tĩnh thế này thì có vẻ hơi rõ ràng.

Tôi im lặng cả nửa ngày, kéo bịt mắt xuống, quay sang chăm chú nhìn đối phương.

Thấy Scotch sửng sốt, vẻ mặt có chút do dự, bị tôi nhìn chằm chằm khoảng mười mấy giây mới chịu mở miệng hỏi: “Cacao, cô đói bụng hả?”

Câu hỏi này vớ vẩn thật đấy!

Mặc dù trong hoàn cảnh này có hơi xấu hổ, nhưng da mặt tôi tương đối dày, tôi không phải là người sẽ cảm thấy xấu hổ vì chuyện đó.

Tôi tiếp tục nằm xuống, dùng giọng nói yếu ớt trả lời: “Vừa nãy tôi đã ăn thử đồ ăn trong nhà hàng của sân bay, nhưng rất khó ăn. Đồ ăn nhẹ trong phòng chờ không hợp với khẩu vị của tôi, tôi cũng không mang đồ ăn vặt... Tóm lại, tôi ngủ trước một chút để cơ thể nghỉ ngơi, giảm tiêu hao năng lượng.”

“Ờ được rồi... Vậy cô có đặc biệt muốn ăn gì không?”

Lần này tôi không tháo bịt mắt xuống, giữ nguyên tư thế nằm dài trên ghế salon, lười biếng đáp: “Bây giờ tôi muốn ăn Sandwich của Kira Yoshikage... Đó là bánh mì bên trong kẹp sườn lợn chiên, phải có nước thịt vừa ra lò, còn có rau xà lách tươi, nhưng phải lau nước thật nhanh để sườn heo không làm ướt vỏ ngoài của bánh mì…” A, không thể nói tiếp, càng nói tôi càng cảm thấy đói bụng hơn.

“Sandwich kẹp sườn lợn chiên? Có lẽ tôi biết…”

Scotch nhẹ giọng lầm bầm, tôi không để ý lắm.

Chắc là cảm thấy hơi lạ đối với khẩu vị của tôi... Bình thường tôi cũng không thèm ăn như vậy, chẳng qua do bây giờ cảm thấy rất đói mà thôi.

Cái này cũng không trách tôi được... Dù sao tôi cũng không thể ngờ lần này máy bay có thể trễ giờ lâu như vậy.

Mặc dù tôiđã cố gắng chợp mắt nghỉ ngơi, nhìn thì có vẻ như đã ngủ thϊếp đi... Nhưng tôi bị rối loạn giấc ngủ và tôi không thể dễ dàng đặt lưng nếu không có sự hỗ trợ của thuốc.

Cho nên lúc nghe thấy một vài tiếng động, ngoài mặt tôi vẫn giữ im lặng, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi lập tức tháo bịt mắt xuống, nhìn về phía cửa.

Scotch định đi đâu đó... Không đến mức chạy trốn chứ?

Hừm... Chẳng lẽ là... nội gián?!

Nhưng đây là nước Mỹ, muốn loại bỏ tận gốc những tư liệu và những gì tôi biết về FBI, cảm giác cũng không phải là FBI...

Chờ một chút, Sherlock Holmes đã từng dạy chúng tôi, sau khi các khả năng bị loại trừ, thấy khả năng còn lại cũng không chính xác! Vậy có thể là…

“Chắc là đi vệ sinh.” Tôi lẩm bẩm.

Tôi tiếp tục nằm ở trong phòng chờ, gần bốn mươi phút sau, Scotch vẫn không xuất hiện, tôi bắt đầu có hơi nghi ngờ - Không phải đâu? Lần này cũng chỉ có tôi ra sân bay, để bắt được tôi thì không đến mức phải để lộ một tên nội gián vừa mới tham gia vào tổ chức Rượu chứ?

Tôi vừa nói vừa ném viên kẹo cuối cùng vào miệng. Vị đường và thành phần bạc hà sảng khoái tinh thần khiến cho đầu óc tôi tỉnh táo ngay lập tức. Nhưng mà một viên này khả năng lúc làm bị thất bại, cũng có thể là do Miyano Shiho cố ý, cảm giác thành phần bạc hà có hơi nhiều, quá cay khiến cho nước mắt của tôi lập tức ứa ra.

Đúng lúc này thì cửa mở, tôi quay đầu, thấy Scotch đứng ở cửa, tôi chớp chớp mắt hai cái, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Cacao, cô đang khóc sao? Thế nào? Xảy ra chuyện gì ư?” Giọng điệu Scotch cũng trở nên thận trọng, nhìn biểu cảm giống như có hơi bất ngờ.

Chắc là cũng chưa từng thấy thành viên tổ chức nào như vậy, có lẽ còn đang nghĩ làm sao tôi vào được tổ chức.

Tôi che miệng, hít mũi, cố nén nước mắt: “Không có gì…”