Nhìn vẻ ngoài của Scotch sẽ không ai nghĩ anh ta là người của tổ chức.
Hừm... Tôi cũng không có tư cách nói như vậy, dù sao trông tôi cũng chẳng giống lắm. Nhưng mà tôi hiểu được vì sao Vermouth nói cảm thấy tôi và đối phương sẽ rất hợp nhau... Bởi vì thoạt nhìn thì có vẻ tính tình của anh ta rất tốt.
Tôi tháo kính râm xuống, hoang mang hỏi: “Sao anh nhận ra tôi hay vậy?”
Đối phương ngồi xuống đối diện tôi, cười nhẹ rồi giải thích: “Vermouth nói vị trí và đặc điểm của cô, phòng chờ ở đây cũng không có ai khác dám quấy rầy.”
A - Cảm giác thật không công bằng!
Vermouth cũng không nói đặc điểm cho tôi!
Sau khi nói xong câu này, đối phương lại giữ im lặng. Tôi nhìn anh ta một lát, lại cúi đầu đọc tạp chí trên tay mình.
Tôi nhớ Miyano Shiho nói rằng mình đã xuất bản một bài báo, chắc là kỳ báo này... Không biết là dùng tên thật hay là bút danh, chắc là sẽ liên quan đến việc tổng hợp các hợp chất polyamide-amin nhỉ?
Scotch và Toru Amuro là hai kiểu người.
A... Không đúng, sau này phải gọi cậu ta là Bourbon.
Lúc Bourbon gặp tôi, tính cách rất chủ động, mặc dù về mặt thân phận là được phái tới bảo vệ tôi, nhưng cảm giác mơ hồ anh ta vẫn chiếm giữ vị trí chủ đạo. Không cần biết tình hình thực tế rốt cuộc như thế nào, ít nhất trên tâm lý là như vậy.
Mà Scotch thì ngược lại.
Mặc dù lần này đối phương nắm giữ ưu thế về mặt tin tức... Nhưng rõ ràng là giao cho tôi quyết định mọi chuyện.
Cho nên, trong vòng một tiếng sau đó, mặc dù hai chúng tôi đều không nói một lời nào, nhưng mọi thứ đều ổn cả.
Về phần tại sao chỉ có một tiếng... Không phải là vì máy bay chuẩn bị cất cánh, mà vì máy bay trễ giờ.
Có một loại gọi là kiểm soát lưu thông hàng không, cho nên máy bay trễ giờ cũng là chuyện thường xảy ra.
Hơn nữa chúng tôi ngồi ở khoang hạng nhất, tiện nghi và phục vụ trong phòng chờ cũng rất đầy đủ, chờ một lát cũng không sao... Nhưng tôi lại đang đói bụng.
Mà thức ăn nhẹ của khoang hạng nhất chuẩn bị đúng là đồ bỏ đi.
Mặc dù tôi ăn rất nhiều đồ ngọt do não thường xuyên hoạt động quá mức, bản chất là cái chết ngọt ngào... Nhưng không có nghĩa là tôi thích đồ ngọt.
Ở điểm này, bất kể là thức ăn nhẹ ở sân bay nước Mỹ hay sân bay Nhật Bản đều không khiến tôi hài lòng.
Cho nên tôi lập tức đặt nó xuống bàn sau khi thử một miếng nhỏ.
Vấn đề là... Lần này trễ giờ quá lâu.
Nếu như chỉ trễ nửa tiếng còn được... Nhưng mà, sau khi Scotch chạy đi xem xét tình hình, quay lại thông báo với tôi rằng do đèn máy bay bị hỏng đang khẩn trương sửa chữa, cần phải mất ít nhất ba tiếng nữa…
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo cuối cùng trong số những viên kẹo tự làm mà tôi mang theo, thứ mà lúc đó Miyano Shiho đã giúp tôi tiến bộ, vẻ mặt tuyệt vọng bỏ viên kẹo lại - Không, bây giờ vẫn chưa đến bước đường cùng.
Chắc là vì sắc mặt của tôi quá kém, Scotch nghi ngờ hỏi: “Cacao? Cô không sao chứ?”
“Không sao... Tôi chỉ hơi tụt đường huyết với cả huyết áp thấp thôi.” Tôi lấy bịt mắt từ trong balo ra đeo lên, ngả người ra sau, yếu ớt nói: “Hiệu quả làm việc của nước Mỹ đúng là rác rưởi, bọn họ nói ba tiếng nhưng ít nhất cũng phải mất năm tiếng, lúc đến hỏi sẽ chỉ nói với anh là chúng tôi sẽ nhanh chóng... Tôi ngủ trước một lúc, đến giờ thì gọi tôi nha.”
“Được, cô nghỉ ngơi đi, tôi xem cái khác.” Scotch đáp.