Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 20

Mà đối phương chỉ cười, tiếp tục nói: “Đến lúc đó, thân phận của em chính là nhân tài nghiên cứu khoa học đặc biệt được mời đến, có thể phải đợi ở Nhật Bản một thời gian ngắn, ở bên đó không lâu tôi sẽ lập tức gọi em trở về.”

Đối với chuyện này tôi không có ý kiến gì: “Được, em hiểu rồi!”

Dù sao tôi cũng nhớ các món ăn của Yukihira Teishoku rất lâu rồi, lần này quay lại cũng tốt. Còn về chuyến đi Nhật Bản lần trước... Tôi cảm thấy chỉ cần tôi cứ ở trong phòng thí nghiệm, án mạng sẽ không tìm đến tôi!

Vermouth cũng chưa kết thúc cuộc nói chuyện ở đây, mà bỗng nhiên đưa tay bóp lấy cằm của tôi, để tôi quay đầu nhìn về phía cô ta, mỉm cười nói: “Còn nữa... Hãy nghe lời, đừng lại gần Sherry.”

Tôi nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu.

Lúc này đối phương mới tỏ ra hài lòng, buông tay ra.

Tôi ngả ra phía sau, nằm ườn trên ghế salon, vẻ mặt buồn bực xoa xoa cằm.

Đôi khi, tôi cảm thấy miêu tả sếp Gin như vậy cũng không sai.

“Lần này chỉ có một mình em đi sao?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Nói chung, trừ khi hết sức cần thiết, nếu không thì bình thường các thành viên như chúng tôi, cho dù là những người có mật danh cũng sẽ không liên quan gì đến nhau mấy, thường đi theo tốp hai, tốp ba, thậm chí là một mình.

Dù sao thỏ khôn phải có ba hang, nếu như tổ chức muốn xây dựng nhóm, nhất định mỗi tổ phải ở một phía.

Giống như tên Pisco lão làng kia, nếu như không phải khi còn bé tôi đã được nghe đến, cùng với trí nhớ tuyệt vời, thì tôi thậm chí còn không biết ông ta tồn tại.

Vermouth đứng lên: “Lần này sẽ có người đưa em đi.”

Tôi nghĩ tới kinh nghiệm của mình trước đó, hỏi trong vô thức: “A... Lại là Toru Amuro à?”

Vermouth nhìn tôi cười cười: “Không phải cậu ta. À, tên nhóc đó giờ đã là cán bộ, lần sau gặp lại cậu ta em phải gọi là Bourbon.”

Bourbon Whiskey sao... Về màu sắc thì cũng khá phù hợp với Toru Amuro đấy chứ.

Nhưng so sánh như vậy lại càng khiến tôi cảm thấy mật danh của mình càng trẻ con hơn.

“Xem ra em còn có ấn tượng với Bourbon... Nếu như em muốn, bây giờ tôi có thể nói một tiếng, để Bourbon đưa em đi.”

“Không, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Tôi không thể phàn nàn với Vermouth về mật danh của tôi, chỉ có thể đẩy cái đề tài này xuống.

“Chị nói đi, là ai đi cùng em vậy? Lại là người mới sao?”

“Khó mà làm được, Cacao của chúng ta hữu dụng như vậy, nếu như có người mới tiếp cận sẽ gây rối loạn, nếu như có lũ chuột trà trộn vào sẽ mang lại rắc rối lớn.”

Vermouth đưa tay lên cột mái tóc xoăn dài màu bạc của mình lại, cởϊ áσ khoác ném lên bàn trà, bước tới phòng tắm.

“Lần này, đồng hành với em cũng là cấp cán bộ... Cũng là người trẻ tuổi, tôi nghĩ chắc là sẽ hòa hợp với em.”

***

Vermouth chỉ tiết lộ đó là một người trẻ tuổi, sau đó không cung cấp thêm thông tin gì nữa.

Lúc tôi tiếp tục hỏi, cô ta liền nói: Let"s keep it as a surprise (Hãy giữ nó như một điều bất ngờ )... Tôi rất muốn biết, nếu như đối phương nhận nhầm người, hoặc lỡ như tôi nhận nhầm người, mà lại đúng lúc FBI mai phục sân bay, chẳng phải là tiêu đời rồi sao!

Mà tại sao lại chắc chắn là sẽ hòa hợp với tôi nhỉ... Nếu giống tên Toru Amuro kia thì không cách nào hòa hợp được.

Tôi ôm buồn bực trong lòng, bắt đầu thu xếp hành lý.

Dù sao đa số đồ đạc bên đó Pisco sẽ chuẩn bị giúp tôi, tôi chỉ cần mang theo đồ dùng cá nhân là được.

Máy tính xách tay và các đĩa tư liệu cần thiết, sổ ghi chép thăm dò cửa hàng, hộ chiếu và các loại giấy chứng nhận khác, búp bê cá mập tôi vẫn mang theo từ lúc mười tuổi... À, còn có kính râm.

Tôi nhìn vào mấy đồ vật trên kệ được đánh dấu [Nhật Bản], có chút do dự.

Mặc dù tôi cảm thấy sẽ không cần thiết phải dùng tới, nhưng lỡ như ở Nhật Bản tôi gặp vấn đề gì thật... Liên lạc với Matsuda Jinpei liệu có được không ta?

Mặc dù đã hai năm trôi qua, nhưng tôi cảm thấy chắc anh ta không đến mức quên tôi rồi chứ?

Mặc dù vừa về nước Mỹ đã xóa luôn phương thức liên lạc, nhưng trước khi xóa tôi đã ghi nhớ kỹ càng, cái này cũng không thể trách tôi nha.

Vẻ mặt tôi tràn đầy nghiêm túc, lấy kính râm ra đeo lên.

Hành trình sau đó vẫn ổn, tôi thuận lợi liên hệ với người ở sân bay mà không bị FBI áp giải đi.

Mặc dù tư liệu không đủ để tôi nhận ra người, nhưng mà đối phương lập tức tìm đến tôi, cho dù tôi đang mang kính râm.

"Chào cô, tôi là Scotch (Scotland)." Người đối diện có mái tóc đen ngắn, tóc mái lệch một bên, đôi mắt mèo xếch lên, nhưng không lộ vẻsắc bén, thấy tôi nhìn về phía mình, anh ta còn nở nụ cười ấm áp với tôi: "Lần đầu gặp mặt, Cacao. Chuyến đi lần này do tôi phụ trách hộ tống cô."