Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 19

“Bạn trai của chị gái em muốn gia nhập tổ chức đúng không? Thật sự em không cảm thấy có vấn đề sao? Chẳng lẽ không cảm thấy nghi ngờ gì à?”

Dù đang chênh lệch múi giờ nhưng Miyano Shiho tỉnh dậy cũng rất nhanh: “Không có vấn đề gì đâu, chị đừng có đa nghi như vậy.”

Tôi không khỏi nhíu mày khi nghe thấy câu trả lời này — Rõ ràng Miyano Shiho là người luôn thận trọng, tại sao lúc này lại dễ dàng tin tưởng đối phương như vậy?

Chẳng lẽ Moroboshi Dai kia còn có thể khiến người ta phải cúi đầu?

Trong lúc tôi đang cảm thấy khó hiểu thì Miyano Shiho lại quay lại tiếp tục lên tiếng: [Thật bất ngờ khi chị chủ động liên hệ với em đấy, em còn tưởng rằng người giám hộ không cho phép thì chị sẽ ngoan ngoãn nghe lời chứ.]

Người giám hộ... Chà, cái từ này nghe còn tạm được nha.

Nhưng mà tôi đã hai mươi hai tuổi rồi, người giám hộ cái gì chứ...

“Chị độc lập tự chủ!” Tôi ngẫm nghĩ, bồi thêm một câu: “Mà chẳng lẽ em không thể chủ động liên hệ với chị hay sao?”

Lần này, phải mất một lúc lâu bên kia mới trả lời lại.

“Không phải đối phương chủ động tham gia tổ chức, cũng không phải tham gia thông qua em, không cần suy nghĩ quá nhiều.”

... Hả? Không phải chủ động sao?

Lẽ nào là do tôi đa nghi thật?

Để biết thêm tình hình chi tiết hơn thì với mối quan hệ và lập trường này của tôi, có muốn cũng chưa chắc đã hỏi được.

Tôi có chút nghi ngờ, đặt điện thoại xuống, trong đầu thoáng qua tư liệu có liên quan của FBI, cuối cùng quyết định tạm gác chuyện này sang một bên.

Dù sao... cũng phải nghe lời khuyên bảo của sếp Gin một chút.

Mặc dù tôi thích mò cá, đồng thời cũng am hiểu mò cá, nhưng mà tổ chức không nuôi người rảnh rỗi, tôi phải tập trung vào dự án của mình để quên đi chuyện này mới được.

Hừm... Lĩnh vực cải tiến vũ khí cảm giác quá nguy hiểm, tôi phải xem xem lĩnh vực điều tra có dự án nào tốt có thể lừa lấy chút kinh phí không.

Nhưng mà... Không biết có phải nguyên nhân là do tôi quá linh nghiệm hay không, mà sau đó FBI quả thực có rất nhiều động tĩnh.

Lúc đầu, điều này không liên quan gì tới tôi, nhưng Vermouth đã tới và yêu cầu tôi đi Nhật Bản một chuyến.

“Gần đây, FBI có động tĩnh lớn... Mặc dù trong tình huống bình thường sẽ không ảnh hưởng gì đến em, nhưng đúng lúc bên này có vài nhiệm vụ. Cacao, em tới Nhật Bản một chuyến đi.” Vermouth ngồi bên cạnh tôi, một tay khoác qua vai tôi, ôm tôi vào trong ngực.

“Bên kia, Pisco sẽ chuẩn bị địa điểm kỹ càng cho em.”

“Pisco…” Tôi ngẫm nghĩ, cố gắng lục lọi từ nơi ký ức sâu thẳm: “A, là chủ tịch công ty ô tô Kenzo Zakiyama sao?”

Tôi nhớ lúc còn rất nhỏ, lúc sếp Gin và Vermouth nói chuyện đã từng nhắc đến người này. Trụ sở chính của Pisco ở Nhật Bản, là thành viên kỳ cựu. Mặc dù ông ta bị xem như con trâu lớn của giới tài chính và kinh tế, nhưng toàn bộ vốn liếng đều do tổ chức bỏ ra.

Cũng vì điểm này mà sếp Gin có hơi bất mãn với đối phương. Lúc ấy, cuộc trò chuyệnchỉ xoay quanh chuyện ghét bỏ ông ta già rồi nên không được tích sự gì.

Cái này khiến tâm lý của tôi từ khi còn nhỏ đã quyết định, hoặc là không ở trong tổ chức quá lâu, hoặc là đừng sống quá lâu. Luôn cảm giác một khi bị sếp Gin chê thì chuyện bị đuổi cũng không còn xa lắm.

Không ngờ... Hóa ra ông ta vẫn còn sống sao? Xem ra Pisco rất nỗ lực nha!

“Đúng vậy.” Vermouth trả lời xong còn xoa đầu tôi khen ngợi: “Tôi cũng không nhớ đã nói chuyện này với em… Cacao, trí nhớ của em thật tốt.”

“Chị nói như vậy em sẽ cảm thấy chị đang giễu cợt em đó Vermouth…” Tôi làu bàu một câu.