Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 18

Tôi nói rất nghiêm túc.

Đáng tiếc là chỉ có tôi mới có thể hiểu quá trình suy luận, vì thế, sếp Gin không những không thèm để ý đến kết luận mà ngược lại còn thể hiện ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Tuy rằng từ nhỏ tôi đã phải chịu vô số ánh nhìn thế này, về cơ bản đã miễn dịch từ lâu, nhưng tôi vẫn hơi bất mãn với việc đối phương hoàn toàn không thèm lắng nghe một chút ý kiến nào của tôi.

“Vậy chúng ta đánh cược nhé? Nếu như suy đoán của tôi đúng, sếp Gin, anh phải khen tôi là đứa trẻ thông minh nhất trên thế giới này!”

“Cacao… Năm nay cô đã hai mươi tuổi rồi nhỉ? Dù sao cũng không tính là trẻ con nữa đúng không?”

“Vodka, nếu anh không nói gì thì cũng không ai nói là anh bị câm đâu.” Tôi cũng không sợ hãi người trợ lý trung thành này của sếp Gin, cố gắng tranh luận bằng logic: "Tại sao tôi lại không thể là trẻ con chứ! Cho tới bây giờ Vermouth luôn khen tôi là “đứa trẻ ngoan” mà!”

“Đó là vì đầu của chị Vermouth có vấn đề…” Vodka chế giễu.

Tóm lại, mặc dù không ai nghĩ Vodka là người câm, nhưng mà sếp Gin hoàn toàn xem cuộc nói chuyện giữa tôi và Vodka như gió thoảng bên tai.

Ngược lại, Vodka tốt bụng nói cho tôi biết rằng bọn họ đã điều tra người liên quan tới Moroboshi Dai này, lý lịch hoàn toàn trong sạch, không có vấn đề gì.

Tôi rất muốn cười nhạo một phen - Nếu như có thể điều tra ra được vấn đề ngay lập tức thì người ta còn đi nằm vùng làm cái quái gì cơ chứ!

Bây giờ tôi có chút hối tiếc. Lúc ấy bởi vì đối chọi gay gắt với Toru Amuro mà không hỏi xem đối phương suy luận như thế nào.

Nếu như tôi có thể nói ra quá trình suy luận khiến mọi người tin tưởng và kính phục, thì lúc này sếp Gin sẽ không dùng ánh mắt thiểu năng đó nhìn tôi, để cho tôi chuyên tâm vào nghiên cứu của mình, bớt can thiệp vào chuyện khác.

“Cô có thời gian rảnh rỗi nghĩ những thứ này, không bằng nỗ lực nhiều hơn cho dự án nghiên cứu trong tay mình đi.” Sếp Gin cau mày, giọng điệu lạnh lùng: “Hiện tại dự án đó đã được giao cho Sherry, nếu như cô không có thứ gì của riêng mình thì cô cũng hết giá trị. Đến lúc đó, cho dù có chủ nhân của cô ở đây đi chăng nữa, cô cũng không xứng đáng tiếp tục ở vị trí này, hiểu chưa Cacao?”

… Chủ nhân? A, hắn đang nói đến Vermouth sao?

Tôi không khỏi phàn nàn: “Sếp Gin, anh nói thật là khó nghe quá đi, cô ta không phải chủ nhân của tôi, mà là giáo viên của tôi mới đúng.”

Hơn nữa, không phải ông cha ta đã có câu “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha” sao? Bốn bỏ lên năm, nên suy ra Vermouth là cha của tôi. Vậy sao có thể gọi là chủ nhân chứ, cũng không phải mối quan hệ kỳ quái không đứng đắn gì đó!

Nhưng mà phong cách của sếp Gin vẫn luôn như vậy.

Anh ta luôn theo đuổi cản trở giáo dục, luôn chèn ép tôi.

Tôi nghi ngờ rằng hiện tại tôi trẻ trung thế này mà chỉ chăm chăm nghĩ đến việc mò cá mưu sinh, ngoại trừ do Vermouth dạy dỗ thì nhất định là do sếp Gin chèn ép.

Hừ! Chờ hôm nào rảnh rỗi, tôi phải đi tìm Vermouth lấy ít tài liệu, viết “Martini ban trưa 2” giải tỏa mới được!

Mặc dù sếp Gin nói tôi đừng quan tâm, cứ lo tốt chuyện của bản thân mình đi đã... Nhưng tôi vẫn không kìm được tính tò mò thích tìm tòi nghiên cứu của mình, lập tức liên lạc với Miyano Shiho.