Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 17

Thành thật mà nói, tôi hơi ghen tị, bởi vì Sherry là một loại rượu nho mạnh. Xét thế nào cũng thấy mạnh mẽ hơn so với biệt danh Cacao của tôi nhiều.

Chỉ là ... Điều này cũng có nghĩa là Miyano Shiho sẽ đến Nhật Bản.

Aiz, mặc dù tôi biết sẽ có chia ly, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút cô đơn.

“Có vẻ như em và Sherry rất hợp nhau,” Vermouth ngầm đánh giá khi cô ta đến gặp tôi.

“Bởi vì bạn bè có tính cách tốt mà hợp cạ hiếm có lắm.” Tôi lẩm bẩm.

“Không tồn tại bạn bè trong tổ chức.” Vermouth cười cười, lắc nhẹ chiếc ly trong tay rồi nhấp một ngụm. “Nhắc mới nhớ, em có biết biệt danh của mẹ Sherry trong tổ chức là gì không?”.

“Hả?” Tôi tò mò nhìn qua, đối phương cầm ly rượu, nhìn tôi qua ly, hé mở đôi môi đỏ mọng: “Thiên Thần Địa Ngục (Hell Angel).”

A? Không phải tên rượu?

Tại sao tên biệt danh này nghe rất thuần khiết, hơn nữa vì sao lại là thiên thần? Là Vermouth đặt sao? Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên bí mật nhắc nhở bên kia về vấn đề phức tạp của thiên thần ...

“Nếu em đã bàn giao hạng mục rồi, vậy thì em hãy coi như em chưa từng đυ.ng đến hạng mục này đi.” Vermouth bước tới, đưa tay lên xoa đầu tôi trìu mến, giọng điệu dịu dàng, sau đó xoa lưng tôi, cúi xuống hôn nhẹ trái tôi một cái , "Chúc ngủ ngon, Cacao của tôi."

Tôi nhìn cô ta đặt ly xuống, mở cửa rời đi, sau khi ngồi ngây người được vài giây, tôi đột nhiên gục xuống ghế sô pha như một quả bóng xì hơi.

“Vậy… phải giả vờ quên chuyện này sao?” Tôi đưa tay lên sờ trán, trong đầu vẫn nghĩ đến (Silver Bullet, viên đạn bạc) mà tôi nhìn thấy trên dữ liệu đã bị phá hủy được khôi phục lại một phần nhỏ.

Aiz, mặc dù tôi đã ở trong tổ chức này hơn mười năm, nhưng tôi vẫn không biết tổ chức này muốn làm gì.

Cảm giác như luôn có thứ gì đó khác ngoài việc kiếm tiền và phạm tội ... Nhưng tôi không muốn nhúng tay vào.

Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi email cho Miyano Shiho: “Em đã đến Nhật Bản chưa? Giúp chị gửi lời chào đến chị gái em nhé.”

Sau khi gõ xong, nhìn dòng chữ này, tôi im lặng một lúc, sau đó lại xóa từng chữ một, đặt điện thoại xuống.

Quên nó đi, dù sao Vermouth sẽ không làm tổn thương tôi đâu. Nghe lời cô ta đi.

Những tưởng sau này phải cắt đứt liên lạc với chị em Miyano, nhưng chỉ sau một tháng, tôi lại nghe được tin mới.

"Này? Bạn trai của chị gái Sherry sao?" Tôi lập tức cảnh giác hỏi: "Có phải tên là Moroboshi Dai không?"

"A? Cacao, cô cũng biết à? À ... đúng rồi, cô và Sherry đều là nhà nghiên cứu nên hẳn là có nói chuyện riêng. Quả nhiên phụ nữ đều thích hóng chuyện.” Rõ ràng bản thân Vodka cũng muốn hóng chuyện từ chỗ tôi, vậy mà còn cố chấp giữ ấn tượng về phụ nữ.

“Không, không phải.” Tôi khép hờ mắt nhìn anh ta, cảm thấy không thể giao tiếp với người này, liền quay đầu nghiêm túc nhìn về phía Boss Gin đang đứng một bên muốn kéo dài khoảng cách với chúng tôi, "Sếp Gin! Tôi nghĩ anh nên cẩn thận với người đàn ông tên Moroboshi Dai này!"

Vừa nói xong, sếp Gin lúc trước không thèm liếc chúng tôi lấy một cái, lập tức quay đầu nhìn tôi, hơi nhíu mày: "Trước kia có chuyện gì xảy ra sao?"

Tôi liền chạy đến chỗ sếp Gin kể về lần đầu tiên gặp Moroboshi Dai ở Nhật Bản, sau đó nắm chặt tay thề: "Đây là một tên lừa gạt phụ nữ, va trúng còn ăn vạ! Tôi nghĩ anh ta có lẽ là một đặc vụ ngầm với kín kẽ, cố ý tiếp cận chị gái của Sherry! A… Anh còn nhớ chuyện tôi gặp FBI ở sân bay không? Tôi cảm thấy hắn nhất định là FBI tới nằm vùng.”