Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 14

Tổ chức của chúng tôi khá lớn, gồm nhiều người đến từ nhiều quốc gia.

Điều này đã dẫn đến việc chúng tôi hoàn toàn không quen biết nhau, cho dù là thành viên chủ chốt đi chăng nữa, thậm chí đối với một đứa được coi là biết tương đối nhiều như tôi (dù sao tôi cũng vào tổ chức từ nhỏ), thì những gì tôi biết cũng có hạn.

Tôi không có mong muốn giao tiếp mạnh mẽ đến vậy. Dù sao cấp trên yêu cầu tôi giao tiếp với ai, làm gì, tôi đều ngoan ngoãn tuân theo.

Tôi rất nghe lời, đây chính là bí quyết giữ mạng của tôi.

Còn việc có thể thực hiện được hay không, làm tới mức độ nào, lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Đối với những người như Toru Amoru, nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần trong khoảng thời gian mấy năm là được tham gia đội ngũ chủ chốt rồi.

Những người này vẫn khá xa cách với đám nhân viên nghiên cứu chúng tôi, sau lần này, tôi không nghĩ rằng mình sẽ chạm mặt đối phương trong một thời gian ngắn.

Sau khi mang thông tin đi sắp xếp, tôi đã đến gặp đồng nghiệp tương lai thực sự của mình, Shiho Miyano.

Tuy rằng hiện tại cô bé mới mười ba tuổi, nhưng rất có tiềm năng.

Tôi nghĩ rằng cô bé được thừa hưởng tài năng nghiên cứu thuốc từ cha mẹ, là một thiên tài bẩm sinh, boss chắc chắn sẽ cảm thấy vui vẻ.

Tôi cũng rất vui khi chờ con bé trưởng thành, và rồi sau khi chuyển giao mấy cái này cho con bé, tôi sẽ có thể đi nghiên cứu những thứ mà mình thích!

Miyano Shiho được tổ chức đưa đến Mỹ từ khi còn nhỏ, về điểm này tôi với con bé có chút giống nhau.

Tôi đã từng nghe nói về cô bé trước đây rồi, nhưng thái độ của Vermouth dường như không có thiện cảm cho lắm. Tôi nghĩ điều này có thể liên quan đến xung đột của đời trước - Cái chết của vợ chồng Miyano.

Miyano Shiho là con lai, với mái tóc ngắn màu nâu xoăn xoăn và đôi mắt xanh thẳm.

Con bé thường không giao tiếp hay biểu đạt gì nhiều, điều đó khiến tôi hơi lo lắng, và cách chúng tôi giao tiếp hết sức khách sáo.

Sau khi bàn giao xong, lúc tôi đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra về thì đối phương mới chần chừ cất tiếng.

"Em có nghe nói rằng trước đây chị đã từng đến Nhật Bản."

Tôi ngạc nhiên quay đầu, thấy cô bé đang chằm chằm nhìn tôi với vẻ mặt ủ rũ.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi mới hiểu ra đối phương thực sự muốn hỏi thăm điều gì.

"À ... Đúng là chị đã đến đó." Tôi, người đang chuẩn bị đứng lên rời đi, lại chậm rãi ngồi xuống, "Miyano Akemi đã tiếp đón chị khi chị đến Nhật Bản."

Còn về việc làm sao cô bé biết được tôi đã từng đến Nhật ... Dù sao thì Miyano Akemi cũng từng liên hệ với cô em gái này, chắc là do bên kia kể rồi.

Sau khi im lặng vài giây, Miyano Shiho hỏi tiếp, "Chị ấy sống thế nào?"

"Rất tốt. Mặc dù bị tổ chức giám sát, nhưng cuộc sống của cô ấy vẫn diễn ra như người bình thường." Sau khi tôi nói câu này, cô bé lại im lặng.

Một lớn một nhỏ im lặng nhìn nhau khoảng mười giây, tôi cảm thấy cuộc trò chuyện nên kết thúc tại đây, vì vậy liền đứng lên: "Vậy ... nếu không có chuyện gì nữa, chị đi nha.”

“Vâng.” Đối phương đáp lại. Khi tôi bước đến cửa, cô bé lại lên tiếng, “Sau này chị sẽ truyền dạy tất cả lại cho em phải không?”