“Cứ coi là vậy đi.” Tôi đặt tay lên nắm cửa, “Chị không học chuyên ngành nghiên cứu điều chế, nhưng bộ phận này vẫn do chị tiếp quản. Chị sẽ ở bên cạnh giúp đỡ em cho đến khi em thực sự có thể quản lý tất cả các hạng mục mà cha mẹ em đã để lại. "
Miyano Shiho không nói nhiều lắm. Tôi không nghĩ đối phương hướng nội, có lẽ là trời sinh cô bé đã tương đối lạnh lùng.
Tính cách này của Shiho khá phù hợp với định kiến của mọi người về nhà nghiên cứu khoa học. Nhưng sau khoảng ba tháng, khi chúng tôi hiểu rõ về nhau hơn, ấn tượng của tôi về cô bé mới thực sự khắc sâu.
Cô gái nhỏ này rất bạo dạn! Khi còn nhỏ, cô bé đã lấy xe mô tô Harley để đua xe! Hơn nữa còn rất quan tâm đến thời trang, thậm chí còn mua túi hàng hiệu!
Tôi nghĩ đứa nhỏ này đã bị chủ nghĩa tiêu hoang và chủ nghĩa hưởng thụ của Mỹ làm cho hư hỏng mất rồi!
"So với chuyện này, em thấy chị có vẻ quá cứng nhắc đó? Em nhớ chị đến Mỹ từ năm sáu tuổi cơ mà? Sao trông còn cô đơn hơn cả em thế?"
"Cái này... bởi vì chị không thích sự tương tác giữa con người với nhau cho lắm."
Dù sao người giám hộ của tôi là Vermouth, tôi biết mụ phù thủy nghìn mặt này tương đương với việc biết một nghìn người, cũng đủ đáp ứng nhu cầu luyện giao tiếp của tôi.
“À… hẳn là do, chứng siêu trí nhớ của chị sẽ tạo ra một chút rắc rối.” Miyano Shiho gật đầu với vẻ mặt đã hiểu rõ.
Nói cho cùng, làm việc với nhau trong thời gian dài mà không bị phát hiện là rất khó, tôi cũng không có ý định che giấu.
Hơn nữa, Shiho Miyano là một nhà nghiên cứu, cô bé có hiểu biết đủ sâu về chứng siêu trí, cô ấy đối xử với người mắc căn bệnh này giống như những bệnh nhân mắc bệnh mãn tính bình thường. Tôi thích thái độ này của cô bé.
Tất nhiên, tôi thích việc cô bé vì tôi mà sửa đổi vài loại thuốc phụ trợ để giúp cải thiện giấc ngủ của tôi.
"Ngoài thuốc ngủ ra, em sẽ giúp Natsuki cải thiện lượng đường mà chị đang ăn. Hiệu quả thực sự rất thấp nếu chị chỉ dựa vào đường để bổ sung chất vận hành trí nhớ cho não."
"Hả? Vậy thì cảm ơn em, Shiho."
“Không có gì đâu, dù sao thì đây cũng là một buổi luyện tập.” Cô gái với mái tóc màu trà đáp lại, nở một nụ cười ranh mãnh với tôi, “Chỉ cần chị không ngại trở thành chuột bạch của em là được.” “Em không thể nói chị là người đầu tiên được hưởng lợi à? Mới bé tí đã độc miệng như vậy." Tôi than thở.
Mối quan hệ của tôi với Miyano Shiho không tệ, dù sao thì trước kia tôi cũng từng gắn bó với Vermouth và sếp Gin cơ mà.
Tôi khá hòa hợp trong việc ở chung với những con người có cá tính như vậy!
Hơn nữa, kho kiến thức của chúng tôi cũng tương đương nhau, lại có rất nhiều chủ đề chung, trong những cuộc trò chuyện và hợp tác làm việc hàng ngày, việc chúng tôi trở nên quen thuộc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tính khí của Miyano Shiho cũng không tệ.
Hàng ngày của chúng tôi đều gọi nhau bằng tên.
Dù sao thì... Cuối cùng, Miyano Shiho trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành một thành viên chủ chốt. Nhưng trước lúc chính thức tiếp nhận hạng mục triển khai nghiên cứu để thể hiện giá trị thực sự của bản thân, cô bé sẽ không có mật danh.
Thứ hai, ở trường học bị gọi là Cacao nghe rất kỳ quặc, sẽ bị coi như một biệt danh. Và cái biệt danh này chẳng ngầu chút nào cả, giống như biệt danh được một bà già 87 tuổi đặt cho vậy, ví dụ như "Moon Pie".