Bầu không khí sau đó trở nên hơi trầm trọng.
Suốt quãng đường trở về chỗ tôi, không ai trong chúng tôi nói thêm câu nào.
Nhưng tôi rất thích không khí yên tĩnh như thế này.
Sau khi tới nơi, lúc tôi chuẩn bị xuống xe thì Toru Amuro lại nói.
"Mặc kệ có bị viết tên hay không. Tôi cũng biết chuyện chứng mất siêu nhớ là vùng cấm mà cô không thích nhắc đến. Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này, cũng không đề cập đến nó nữa."
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì, mở cửa xe.
Người bên kia tiếp tục nói: "Nhưng thực ra cũng có chỗ tôi không hiểu. Tại sao cô lại chắc chắn rằng Giáo sư Geller không có việc gì?”
Một chân của tôi đã bước ra ngoài, nghe vậy liền quay lại nhìn anh ta.
Thanh niên tóc vàng nhìn tôi chằm chằm, dựa trên vẻ mặt của anh ta, có vẻ đây đơn thuần chỉ là tò mò thôi.
"Ồ, anh cho rằng tôi sẽ bất cẩn lần thứ hai?
Đã phát hiện ra chứng siêu trí nhớ của tôi còn muốn khám phá bí mật giữ mạng duy nhất còn lại của tôi?
Con mắt tử thần là bí mật mà tôi sẽ đem xuống mồ, đây là chuyện sẽ không ai phát hiện cũng như không biết!"
Vẻ mặt của tôi trở nên nghiêm túc, nhìn đối phương gằn từng chữ, "Bởi vì tôi tin vào tình yêu và hy vọng."
Toru Amuro: "..."
Tôi thấy biểu cảm của anh ta lại giống như khi tôi kể chuyện cười cho anh ta lúc ban đầu.
Tôi khá hài lòng với cách kết thúc nó như thế này.
Tôi xuống xe, đóng cửa, đi vài bước rồi quay đầu lại.
Đối phương vẫn dừng xe tại chỗ, chống khuỷu tay trên cửa xe, vẻ mặt có chút buồn bực, chắc là bị câu trả lời vừa rồi của tôi làm cho khó chịu.
Thấy tôi quay lại nhìn, anh ta sững sờ một lúc, trên mặt lộ ra vẻ thắc mắc, anh làm động tác dò hỏi nhìn tôi.
Tôi xoay người đi trở về, đi đến trước mặt đối phương, khom lưng nhìn thẳng anh, mở miệng nói: "Cơ mà việc nào ra việc đó, chuyện hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Tôi sẽ nói với Vermouth, đánh giá trên phương diện nặng lực, tôi nghĩ anh thật sự có tư cách được thăng chức."
Nói xong, tôi vẫy tay chào tạm biệt cậu thanh niên tóc vàng vẫn còn đọng lại chút bối rối, xoay người bước về nhà. Khi trở về nơi ở của mình, tôi đã thấy Vermouth đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn về cửa sổ kính trong suốt lớn kèo từ trần đến sàn.
Cô ta nghe thấy tiếng tôi trở về, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp mở miệng hỏi: "Vệ sĩ mới thế nào?"
"Chà ... Sức quan sát rất mạnh, đủ nhạy bén, kỹ năng giao tiếp và kỹ năng xử lý tại chỗ cũng tốt, dù sao kỹ năng diễn xuất cũng tốt hơn tôi. Em thấy chỉ cần lý lịch đằng sau sạch sẽ, chị Vermouth có thể để cử anh ta trở thành thành viên chủ chốt của tổ chức cũng không có vấn đề gì."
Nghe vậy, Vermouth quay đầu nhìn ta, trên mặt mang theo ý cười cùng có chút đùa cợt: "Nhìn dáng vẻ của Cacao nhà ta xem ra rất thích người mới này. Em thích dạng đàn ông như này sao?"
“À… Em biết Vermouth muốn hỏi về cái gì.” Tôi nhớ lại thời gian ở chung với Amuro một chút, giơ ngón cái với Vermouth, tự tin nói “Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em thấy dựa vào nỗ lực của bản thân, em đã khiến người ta cảm thấy em như một kẻ lập dị rồi."
“Năm đó tôi đã dạy em không được để mắt tới đàn ông, không phải cố ý tìm mọi cách để đàn ông cắt đứt xuất hiện suy nghĩ sở hữu với em em không cố ý để.” Vermouth khẽ thở dài, đưa tay đỡ trán, ra vẻ muốn đau đầu.
"Em không cắt đứt, chỉ là em không thể tới với người mới này."
"Aiz, tôi còn nghĩ em sẽ thích kiểu này."
Vermouth tỏ ra khá tiếc nuối. Nhưng sau một vài giây, nụ cười thường ngày của cô ta đã trở lại trên khuôn mặt.
"Không sao, khi nào Cacao có người đàn ông mình thích, tôi sẽ dạy em cho tốt là được."
Cùng lúc đó, bên kia…
"Ca cao? Cái tên nghe rất ... uh, rất vô tổ chức." Một thanh niên tóc đen với khuôn mặt chuẩn châu Á và mặc áo hoodie có mũ nhận xét.
Đây là sự thật, so với một số mật danh mà họ đã biết, mật danh rượu Cacao ... quá ngọt ngào vô hại, thậm chí còn có phần đáng yêu trẻ con.
“Tôi cũng vậy” thanh niên tóc vàng phàn nàn: “Tôi cảm thấy mình giống như một thí sinh bước ra từ một chương trình talk show có rating quá thấp, không ai cười”.
"Hahaha, có vẻ như anh có ấn tượng tốt với đối phương."
"Không ... Cũng không tốt lắm, chi bằng nói là kỳ quái. Tuy nhiên thật ra người này là một nhân vật quan trọng."
"Hả? Làm sao? Bởi vì cô ấy là một nghiên cứu viên quan trọng?"
Vẻ mặt thanh niên da ngăm đen tóc vàng dịu lại: "Không phải chỉ có chuyện này ... Cô ấy bị chứng siêu trí."
"Này? Còn có chứng siêu trí nhớ? Tôi nhớ rõ người mắc chứng siêu trí nhớ không nhất định sẽ là thiên tài. Cô ấy là trường hợp đặc biệt sao?" Người thanh niên tóc đen sửng sốt, "Chẳng trách còn trẻ tuổi như vậy đã là thành viên chủ chốt của tổ chức."
“Đúng vậy, cô ấy chắc chắn biết nhiều thông tin và nhiều thứ hơn những người còn lại trong tổ chức.” Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, vẻ mặt của cậu thanh niên tóc vàng dường như bị ánh sáng lờ mờ nuốt chửng một phần, nhìn như mơ hồ không rõ, nhưng giọng điệu hạ thấp giọng của anh ta lộ ra ngữ điệu bình tĩnh mà khẳng định, "Nếu có điều kiện, hãy bắt sống cô ấy, tôi nghĩ cô ấy có thể phát huy tác dụng rất lớn.”