Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 6

Tôi tên là Natsume Natsuki, năm nay 20 tuổi, sống ở khu vực Los Angeles, Mỹ. Thỉnh thoảng tôi sẽ đi công tác nước ngoài, còn độc thân, chưa có bạn trai.

Tôi làm việc với thân phận một nhà nghiên cứu trong một tổ chức lấy rượu đặt làm biệt danh. Thỉnh thoảng tôi còn chạy việc bên ngoài. Biệt danh trong tổ chức của tôi là Cocoa Wine (CACAO). Mỗi ngày làm việc, tôi đều nghĩ cách làm thế nào để dụ cá.

Tôi không hút thuốc, thỉnh thoảng có uống chút rượu. Cũng không có cách nào khác bởi vì ở trong một tổ chức như vậy cũng khó mà kiêng được rượu, chỉ có thể hạn chế nhất có thể mà thôi. Bình thường buổi tối sẽ đi ngủ vào 12 giờ khuya, 12 giờ trưa ngủ lại một giấc, mỗi ngày ngủ 10 tiếng. Vì cảm thấy thường xuyên hoạt động trí óc quá sức nên tôi phải ngủ nhiều hơn người bình thường để đảm bảo thời gian nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ sẽ uống một ly sữa bò, tập yoga 10 phút. Sau khi lên giường sẽ chìm vào giấc ngủ trong vòng 15 phút, ngủ một mạch cho đến rạng sáng. Tôi học kỹ năng lười biếng đặc biệt này từ thầy tôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ đem mệt mỏi căng thẳng tới cho bản thân, mà truyền nó qua cho những người khác.

Các bác sĩ nói rằng tôi rất khỏe mạnh và có thể sống đến 99 tuổi. Nói thật, điều này làm tôi hơi lo lắng vì tôi không nghĩ tổ chức sẽ tồn tại đến khi tôi 99 tuổi. Quên đi, dù sao khi tổ chức không còn, tôi sẽ tìm một chỗ nhỏ để dưỡng lão, yên tâm làm một nhà ngoại cảm chân chính.

Đáng tiếc, nếu không phải không thể rời khỏi tổ chức, tôi cảm thấy mình làm nhà ngoại cảm so với lăn lộn trong tổ chức còn có tương lai hơn nhiều! Còn an toàn hơn.

"À... Lần sau đến quán cơm Yukihira Teishoku phải nhờ ông chủ quán ăn làm loại bánh mì kẹp mà Kira Yoshikage yêu thích! Cảm thấy như ông chủ nói, làm cơm sườn heo tuyệt đối là ngon nhất!"

Sau khi lên máy bay an toàn, tôi tháo kính râm xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc kính râm nam trên tay rồi cất vào túi xách.

Aiz... Cho nên, nếu không phải cảnh sát thì tốt rồi! Đáng ghét!

Trong lòng có chút tiếc nuối, tôi gửi một tin nhắn cho Sếp Gin, nói cho hắn chuyện tôi dường như đã gặp một nhân viên FBI ở sân bay, sau đó mô tả thời gian, địa điểm và diện mạo của đối phương cho hắn nghe.

Dù sao, tôi cũng chỉ là một nhà nghiên cứu yếu đuối. Tại sao FBI lại xuất hiện, liệu nó có nhắm vào tổ chức hay không, có ảnh hưởng gì trong tương lai hay không, hay đều nằm ngoài phạm vi cân nhắc của tôi.

Sau khi gửi email, tôi hài lòng tắt máy, đeo khăn bịt mắt lên chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trở về Mỹ, tôi sẽ gặp thầy Vermouth, cô ta sẽ đưa tôi đi những nhà hàng có tiếng khác nhau

Vermouth tên là Chris Wynyard, bề ngoài là con gái của nữ diễn viên nổi tiếng người Mỹ "Sharon Wynyard".

Mặc dù Sharon Wynyard này cũng do chính Vermouth thủ vai.

Vermouth có khả năng cải trang và thay đổi giọng nói tuyệt vời, đó là lý do vì sao thỉnh thoảng tôi gọi cô ta là cô giáo, tôi đi theo cô ta để học kỹ năng cải trang đỉnh cao.

Chỉ là Vermouth có thể dựa vào cải trang để tiến hành cải trang để nằm vùng tại các tổ chức khác, nhưng tôi không thể. Bởi vì mặc dù khả năng tôi cải trang rất giỏi, thay đổi giọng nói cũng học không tồi, nhưng diễn xuất của tôi lại tệ muốn chết. Tất cả các nhân vật, khi nhìn vào gương đều thấy như mặt liệt. Theo cách nói Vermouth, tôi là “Nhìn ra mọi dấu vết cho dù là nhỏ nhất của kẻ thế thân".

Vì vậy, về cơ bản tôi không sử dụng kỹ thuật cải trang cho bản thân, nhưng khi những người trong tổ chức cần, tôi sẽ giúp đỡ.

Cũng may là tôi vẫn còn khả năng siêu trí nhớ và tài nghiên cứu của mình, nếu không thì e rằng trong vòng một tuần sau khi bị Vermouth hận rèn sắt không thành thép đưa đến chỗ sếp Gin, bị ông chủ ghét kẻ ăn không ngồi rồi một phát bắn chết.

Khi trở lại Los Angeles thì tôi đã thành thạo hơn nhiều.

Tôi thấy Vermouth vẫn sử dụng danh tính của Chris Wynyard, với mái tóc bạc xoăn dài gợn sóng, đôi môi đỏ tươi và những đường nét ba chiều tinh tế. Cô ta xinh đẹp, là loại vẻ đẹp rực rỡ mang theo sự bí ẩn xâm chiếm. Giống như loại tỏa sáng dưới ánh trăng lúc nửa đêm.