Tôi thấy Vermouth vẫn sử dụng danh tính của Chris Wynyard, với mái tóc bạc xoăn dài gợn sóng, đôi môi đỏ tươi và những đường nét ba chiều tinh tế. Cô ta xinh đẹp, là loại vẻ đẹp rực rỡ mang theo sự bí ẩn xâm chiếm. Giống như loại tỏa sáng dưới ánh trăng lúc nửa đêm.
Chỉ nhìn bề ngoài của cô ta, người ta sẽ không đoán được cô ta đã bao nhiêu tuổi. Tôi đi theo cô ta từ năm tôi 6 tuổi. Suốt mười bốn năm qua, tôi chưa thấy bất kỳ sự thay đổi nào về ngoại hình của cô ta.
Tuy nhiên tôi không quan tâm điều này. Dù sao tôi từ nhỏ đã quen với việc phát hiện ra người sống chung thi thoảng đi ra với diện mạo hoàn toàn khác. Đối với tôi việc không thay đổi ngược lại cũng không quá ngạc nhiên. Ngay khi nhìn thấy cô ta, tôi đã vui vẻ chạy tới ôm lấy cô ta.
Người bên kia cũng dang tay đón lấy tôi, tiến đến hôn lên má tôi một cách trìu mến: "Cacao đáng yêu của tôi, lần đi Nhật này có gì vui không?"
"Ừm, em tìm được một nhà hàng siêu siêu siêu ngon! Lần sau em dẫn Vermouth đi cùng nhé!"
“Em nói ăn rất ngon thì nhất định chỗ đó cũng không tồi.” Vermouth thuận tay đặt khuỷu tay lên vai tôi, đưa tay lên vuốt lại mớ tóc rối bên tai tôi, “Nghe nói em gặp FBI tại sân bay ở Narita?"
"Ừ, làm em sợ chết khϊếp. Em nghĩ bên trong tổ chức có nằm vùng! Cảm giác rất nguy hiểm. Thời gian sắp tới em cũng không muốn đi ra ngoài..."
"Cái này không được. Đừng quên rằng em vẫn còn chương trình học đại học. Rảnh cũng có thể gặp em gái khóa dưới của em, khi nào cô bé học xong sẽ ngang hàng với em."
"Aiz, đó có phải là đồng nghiệp tương lai của em, em gái thiên tài của Akemi không? Em mong chờ cô ấy thật lâu rồi."
Xét cho cùng, tổ chức không có nhiều người tham gia nghiên cứu, thậm chí còn thiếu người trẻ hơn, hiện tại không có ai trẻ hơn tôi. Vì vậy, đối với sự xuất hiện của cô bé tôi cũng ôm tâm trạng phấn khích.
Tuy rằng hiện tại cô bé mới mười ba tuổi, nhưng mọi người đều nói cô ấy là thiên tài! Điều này nhất định rất nhanh sẽ có tác dụng!
Khi tôi đang ngồi trên ghế sô pha mặc sức tưởng tượng về tương lai, Vermouth đột nhiên gọi tôi: "Coco, lần đi Nhật Bản lần này có thu hoạch gì khác mà em chưa nói với tôi không?"
“Hả?” Tôi bối rối quay đầu lại, liền thấy đối phương đưa tay lấy ra chiếc kính râm màu đen bọc trong chiếc khăn tay từ trong túi xách ra.
"Em mua kính râm của nam từ khi nào vậy?” Khuôn mặt của Vermouth hơi đùa cợt.
"À, cái này."
Đột nhiên, tôi nghiêm nghị nói: "Đây là chiến lợi phẩm không đáng nhắc tới!"
"Thật sao? Xem ra Cacao của ta cũng lớn rồi." Cô ta thản nhiên đặt kính râm xuống bàn, đi tới tủ rượu, "Chúng ta uống chút gì ăn mừng đi."
"Này không cần đây cũng không phải chuyện lớn gì!"
Tôi ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sofa rồi bước tới, và bắt đầu nói về nguồn gốc của cặp kính râm này.
Tất nhiên, ngay cả Vermouth cũng không biết gì về đôi mắt của tôi. Cô ta chỉ biết rằng tôi từ nhỏ đã nghiện những trò bói toán kỳ lạ, và đôi khi nó khá chính xác.
Vermouth đã dạy tôi từ khi còn nhỏ rằng đối với đàn ông có thể lợi dụng, nhưng đừng bao giờ coi trọng họ. Sau khi tôi dần lớn hơn, cuối cùng cô từ bỏ dạy tôi cái trước, bắt đầu đẩy mạnh củng cố giáo dục cái sau.
Điều này rất có hiệu quả, tôi cảm thấy mình giống như một bậc thầy tình yêu thiếu kinh nghiệm, nhưng có thể tự tin chỉ tất cả cho mọi người.
Thêm nữa, cách dạy dỗ này cũng giúp nghề phụ của tôi ra đời.
"Tháng này em có định nộp bản thảo không? Biên tập viên của em cũng gọi cho người đại diện của tôi rồi."
"Này, rắc rối quá."
“Vậy thì…Em đã viết bao nhiêu rồi?” Vermouth nhìn tôi cười.