Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 5

Trong khi đầu óc đang quay cuồng, tôi kéo vali chậm rì rì bước vào trong.

Lúc tôi đang vô cùng lo lắng, tôi suýt bị dọa đến giật bắn người khi nghe thấy tiếng hét "Cô Natsume".

Cũng may tôi sớm trấn tĩnh lại. Sau đó quay đầu nhìn người đã gọi tôi - Cảnh sát Matsuda mà tôi đã gặp trước đây.

Anh ta hôm nay đeo kính râm, nếu không phải có mái tóc xoăn đặc trưng, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra.

Anh ta có chút ngạc nhiên chạy đến cạnh tôi: "Thật sự là cô. Tôi còn sợ mình nhận nhầm người."

“Xin chào, cảnh sát Matsuda.” Tôi nhìn đối phương có chút buồn bực, “Anh đang mặc thường phục làm nhiệm vụ sao? Anh muốn bắt tội phạm nào à?”

"Không, tôi ở trong tổ xử lý bom mìn" Khi nghe đối phương nói như vậy, tôi lập tức căng thẳng, vô thức quay đầu nhìn xung quanh: "Cái gì? Có bom ở sân bay?"

Chẳng trách lại có FBI

“Không, không, thoải mái đi, hôm nay tôi vừa nghỉ phép.” Anh ta lộ vẻ bất đắc dĩ.

Vậy anh nói anh là người của tổ phá bom làm gì! Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng mình sắp dính vào một sự cố nguy hiểm nào đó, đã suy diễn ra hàng đống viễn cảnh!

Trong mắt tôi có vài phần trách cứ, cảnh sát Matsuda ho nhẹ: "Thực ra, tôi gọi cô chỉ muốn nói lời cảm ơn."

"Tôi?"

"Cô quên à? Những gì cô nói tuần trước, với Hagi… Là thông báo chuyện bạn tôi sẽ tử vong. Thực sự chính xác, nếu không phải vì nghe mấy lời kỳ quặc của cô, kịp phản ứng vào thời điểm quan trọng, nếu bạn tôi không đơn giản chỉ nằm viện như bây giờ"

À, là chuyện kia.

Tôi cũng khá ngạc nhiên, dù sao tôi cũng không nghĩ tới đối phương thực sự nghe lọt tai. Còn vì vậy mà tránh được lưỡi hái của tử thần.

Tôi cũng rất vui khi mỗi ngày làm một việc tốt, để cứu một người tốt với mình.

Về vấn đề này, tôi vẫn có chút tự đắc: "Tôi đã nói rồi, tôi rất giỏi!"

“Mặc dù tôi vẫn không tin lắm… Nhưng xem kết quả, đó là sự thật.” Cảnh sát Matsuda mỉm cười, “ Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng phải cảm ơn cô. Chúng tôi thiếu cô một ân huệ”.

Cảnh sát thiếu một ân huệ... Nghe thì có vẻ hay, nhưng không phải chuyện tốt cho một người như tôi.

Ta lập tức xua tay: "Anh không cần nghiêm túc như vậy, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi. Anh có thể tùy ý cho tôi một ít tiền phí bói toán, coi như chúng ta thanh toán xong."

“Bây giờ mới đưa tiền cũng hơi kỳ quái, hơn nữa nhìn bộ dạng này cũng không phải tùy ý cho, mà phải đưa rất nhiều tiền, đúng không?" Anh ta bật cười. Sau đó như đột nhiên nghĩ ra điều gì, giơ tay tháo kính râm xuống, đeo lên cho tôi "Vậy coi như cái này là thù lao đi." Tôi hơi sửng sốt, có chút không có phản ứng kịp, vô thức đưa tay cầm kính râm ngẩng đầu nhìn anh ta.

Cảnh sát Matsuda nhếch miệng cười: "Trông khá hợp đấy với cô. Cô đang muốn trốn ai đó đúng không?"

Tôi hơi ngạc nhiên: "Sao anh biết, nhìn thấy rõ như vậy à?"

Đây là… Cậu em trai này lúc trước giải quyết vụ án, thực lực quan sát rất mạnh

Giọng điệu bên kia có vẻ hơi thản nhiên: "Không phải, tôi chỉ đoán thôi. Cũng may là lần này tôi đoán đúng, nếu không thì thật xấu hổ. Cô phải về nước à? Cô sẽ trở lại chứ?"

Đáp lại, tôi chậm rãi gật đầu: "Ừ. Có lẽ là vậy."

Rốt cuộc, tôi vẫn muốn ăn đồ ăn ở quán ăn Yukihira Teishoku thêm một tháng nữa!

"Vậy à..." Anh ta vẻ mặt hơi suy nghĩ, đột nhiên đưa tay về phía tôi "Đưa điện thoại của cô cho tôi mượn một chút." Tôi hơi phân vân, biết lúc này mình nên từ chối, nhưng nhìn thái độ tự nhiên của đối phương, lại nghĩ bên kia tặng kính râm chắc cũng có thiện cảm, có lẽ sẽ không hại mình nên do dự một chút đành đưa điện thoại cho anh ta.

Cảnh sát Matsuda nhận lấy điện thoại tôi đưa rồi nhanh chóng bấm một dãy số. Tôi thấy tốc độ tay của anh cũng thật nhanh, không lâu sau anh ta đã đưa điện thoại lại cho tôi.

"Tôi đã lưu thông tin liên lạc của mình. Lần sau có chuyện gì cứ trực tiếp liên hệ với tôi là được." Sau khi kia nói xong, anh ta vẫy tay chào tôi, quay người bước đi. Đi được hai bước thì dừng lại. Quay đầu lại cười với tôi, "À, tôi quên không nói. Tôi tên là Matsuda Jinpei, muốn gọi tôi thế nào cũng được, nhưng lần sau đừng gọi là cảnh sát Matsuda."

“À… Ừm.” Tôi ngơ ngác gật đầu, cầm điện thoại nhìn anh ta rời đi.

Hmm... Thật là ngọt ngào.

Ngay cả khi đưa thông tin liên lạc của mình, anh ta cũng không lưu số của tôi, xem như đây là một cách cho thấy sẽ không liên lạc đơn giản như vậy và quyền lựa chọn đều nằm ở tôi?

Tôi cất điện thoại, quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt kính, quan sát diện mạo mới của mình một chút, rồi gật đầu mạnh - Ừm, tôi đeo kính râm trông vẫn đẹp