Bởi vì đã hẹn trước thời gian về Mỹ, cũng đã hoàn thành xong những việc phải làm, cả người tôi đều ở trạng thái tương đối thoải mái.
Tôi mở cuốn sổ nhỏ mang theo và bắt đầu ghi chép.
"Hôm qua quán cá nóc bị phong tỏa... À, trước khi đi thì tới quán ăn Yukihira Teishoku thêm vài lần nữa đi! Hy vọng hôm nay ông chủ sẽ mở cửa!"
Tôi cũng khá may mắn, lúc cố ý đi tới nhà kia tôi đã phát hiện nhà hàng nhỏ siêu ngon đúng lúc nó mở cửa.
Chủ nhà hàng tên là Yukihira Jouichirou. Ông ta mở cửa hàng cùng với cậu con trai mười tuổi của mình. Trong cuộc trò chuyện, tôi được biết thời gian trước đó ông chủ luôn đi du lịch nước ngoài để trau dồi kỹ năng nấu nướng. Chỉ là vợ của ông ta đã qua đời vào năm ngoái nên ông ấy cũng trở về nước để chăm sóc con trai.
Sau khi biết tôi đến từ Mỹ, ông ta còn cố ý hỏi cụ thể về khẩu vị của tôi, sau đó đặc biệt điều chỉnh cách làm đồ ăn cho tôi.
Tôi thích loại cửa tiệm nhỏ ấm áp như thế này! Chỉ cần nhìn vào cửa hàng này, tôi cảm thấy chuyến đi tới Nhật Bản lần này xứng đáng!
Chỗ này có vẻ toàn là khách quen, tôi còn phải đến sớm để kiếm một chỗ ngồi. "Ông chủ! Hôm nay có thực đơn gì mới không? Hiện tại tôi không đói lắm, cho tôi mấy món phụ không gây quá no đi!"
"Cô Natsume, cô lại tới nữa à? Có chuyện thế, cô có dự định sẽ định cư ở Nhật sao?"
"Nếu không phải vì công việc, tôi thực sự cũng tính đến chuyện đó. Dù sao đồ ăn trong tiệm của anh thật sự rất ngon..."
"Hahahahaha! Quyết định như vậy sẽ không quá vội vàng sao?"
"Làm gì có chuyện đó, người ta coi lương thực là của trời cho!"
"Đi làm có mệt không?"
“Cũng may công việc cũng không quá áp lực."
"Vậy phải yêu cầu anh mang lên mấy món giúp thả lỏng tinh thần mới được!" Hôm nay ông chủ phục vụ món tempura, sau khi ăn xong lại cảm thấy đói nên ông chủ lại làm thêm món Inari sushi cho tôi.
Vỏ ngoài Tempura được làm từ hạt hồng nghiền thay cho vụn bánh mì, vị của nó ngon hơn vụn bánh mì. Vị giòn giòn của đồ ăn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, cứ như đang nằm trên ghế sô pha lười biếng ở nhà vừa ăn khoai vừa xem TV vậy.
Inari sushi được đánh giá là phù hợp với khẩu vị của tôi. Nó còn cố ý dùng lớp mỡ vàng của bơ chiên cơm làm chủ đạo, hương vị rất phong phú. Tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn sau khi ăn.
Ông chủ thậm chí còn làm cho tôi một Souffle tráng miệng. Hương vị mềm mịn như bông lan cho tới miếng cuối cùng, cùng với cảm giác hạnh phúc do đồ ngọt mang lại khiến người ăn cảm thấy bình yên sau khi ăn, cứ như đang ở trên mây vậy.
Ăn xong, tôi chợt cảm thấy xúc động muốn khóc. Còn muốn nghỉ việc rồi định cư bên cạnh quán ăn này.
"Thực sự ăn rất ngon... Tôi nhất định sẽ nhớ hương vị này khi quay về Mỹ huhu"
"Hahahahaha! Không ngon đến mức làm cô phát khóc chứ!"
Ông chủ không hiểu, đây là một cảm xúc phức tạp pha lẫn với sự cay đắng của tôi như con thú bị nuôi, khao khát cuộc sống tốt đẹp hơn với cảm giác muốn mà không có được.
Ăn xong bữa cơm này, tôi cảm ơn ông chủ vô cùng thành kính, sau đó nói chuyện phiếm với con trai ông chủ một lúc rồi đứng dậy ra về.
Tôi vẫn nhớ còn sự việc ăn vạ lúc va chạm bên chỗ Miyano Akemi!
Thực ra, tôi cũng không quá lo lắng. Dù sao những người trong tổ chức cũng đang theo dõi Akemi. Tuy cuộc sống hàng ngày của Akemi không tính là chuyện tốt, nhưng lúc này nếu có người xấu, bọn họ sẽ đối phó.
Uh... Mặc dù người trong tổ chức cũng có thể xem như là người xấu.
Vì mấy ngày nay Miyano Akemi chăm sóc tôi rất nhiều, tôi cũng cảm thấy đối phương rất hòa nhã, bản thân và cô ấy cũng hợp nhau. Ngoài ra, em gái cô ấy sẽ là đồng nghiệp làm việc chung với tôi trong tương lai, nên tôi trực tiếp gọi điện tới hỏi thăm một chút.
Đầu dây nghe máy, mọi chuyện cũng không có gì. Cô cũng nói tai nạn lần này là chuyện ngoài ý muốn, bên kia không đòi bồi thường, cô ấy chỉ cần lo tiền thuốc men thôi.
“Anh ta tên là Moroboshi Dai.”
"Này, nghe thế nào cũng giống như tên giả. Tôi nhớ rõ trong “Slam Dunk" có một người tên giống như vậy. Đấy là nhân vật lừa đảo..."
“Đừng có quy chụp cho người khác ngay từ đầu như thế, Natsuki.”
Miyano Akemi không biết vị trí của tôi trong tổ chức, cô ấy chỉ biết tôi làm công việc nghiên cứu giống như em gái cô ấy, vì vậy thái độ đối xử với tôi cũng như một người chị lớn. Khi nghe cô ấy tiếp tục miêu tả về người bị va trúng, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô Akemi, không phải cô ấy đang nói quá nhiều sao?
Có vẻ như cô ấy có ấn tượng tốt với người đàn ông bị va trúng. Thành thật mà nói thì tôi không nghĩ đó là một dấu hiệu tốt.
Không phải nói tôi không có bằng chứng đã nghi ngờ người kia ăn vạ, mà tôi thấy người trong tổ chức, tất cả những người có quan hệ yêu đương sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hơn nữa, phần lớn phụ nữ đều không có kết cục tốt.
Khi tôi đưa ra quan điểm "Đừng gần gũi đàn ông, bạn sẽ trở nên bất hạnh", Vermouth cũng xoa đầu tôi, đồng ý. Tôi thấy nên tuân thủ cái định nghĩa này.
Chỉ tiếc là sau khi tôi nói quan điểm này với Akemi, cô ấy sửng sốt một lúc, rồi bật cười lớn.
“Hahahaha, Natsuki, em nghĩ nhiều quá! Hơn nữa chị cảm thấy em có thể kiếm một người bạn trai, trông em cũng rất đáng yêu nha.”
"Quên đi, bỏ qua."
Dù sao thì tôi cũng đã nhắc rồi, có nghe hay không cũng không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Hai ngày nữa tôi sẽ đi, cũng không gặp lại đối phương nữa.
Nhưng điều tôi không ngờ là vào ngày tôi đi. Tôi đã nhìn thấy FBI trong sân bay
Chuyện này có liên quan đến chứng siêu trí nhớ của tôi. Tư liệu về tất cả nhân viên tôi đều nhớ rõ ràng, cho nên mới có ấn tượng.
Mặc dù bên kia không nhất định là nhằm vào tôi. Nhưng vẫn phải cẩn thận. Theo logic mà nói, thông tin của tôi không nên bị rò rỉ đúng. Vậy tại sao FBI lại ở đây?