Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 3

Lời đề nghị hoàn hảo của tôi bị Miyano Akemi vội vàng ngăn lại. Tôi cũng cảm thấy tiếc nuối.

Vừa nhìn thấy người đàn ông kia tôi đã cảm thấy anh ta không có ý gì tốt! Tôi thấy rõ lúc anh ta lao ra từ trong ngõ còn liếc về phía bên này! Thị lực của tôi rất tốt, chắc chắn sẽ không nhìn lầm!

Tuy nhiên, cái va chạm này dường như thực sự rất mạnh, tôi đi theo Miyano Akemi để xem xét, người bên kia đã bị đâm bất tỉnh.

Anh ta trông không giống người Nhật, có lẽ là con lai?

Nhìn bộ dáng này, tôi chắc chắn không thể đưa người này đến bệnh viện cùng Miyano Akemi.

Nhật Bản đúng là lộn xộn, nên rời đi sớm vẫn tốt hơn.

Tiếc thật, ban đầu tôi thấy một quán rất ngon, còn muốn tới đó thêm hai lần nữa. Bởi vì chỗ Miyano Akemi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, tôi phải trở về nơi ở một mình, sau đó mở chiếc đĩa do ông chủ Gin đưa cho, bắt đầu ghi nhớ thông tin. Kỳ thật, tuy tôi là một nhà nghiên cứu, nhưng cũng rất cà lơ phất phơ cũng không nghiêm túc còn thích làm gì thì làm, chưa thể đóng góp được gì nhiều cho phát triển nghiên cứu. Nhưng để tôi đạt được vị trí của ngày hôm nay cũng có lý do riêng của nó.

Đôi mắt của tôi là một bí mật mà không ai biết cũng như không thể nói cho ai biết. Nó xuất hiện sau một vụ tai nạn xe hơi khi tôi còn nhỏ.

Sau vụ tai nạn xe hơi, sự thay đổi lớn thứ hai xảy ra với tôi... Đó là nguyên nhân tôi vẫn còn tồn tại trong tổ chức cho tới bây giờ - Hội chứng siêu trí nhớ.

Tôi có khả năng không bao giờ quên mà còn có thể nhớ rõ mọi thứ.

Tuy rằng hội chứng siêu trí nhớ giúp tôi không có khả năng quên và ghi nhớ rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, nhưng cũng chưa chắc đã giúp ích cho việc học, cũng không phải ai sở hữu hội chứng siêu trí nhớ cũng thành thiên tài.

Nhưng rõ ràng, tôi là người may mắn trong bất hạnh. Năng lực học tập của tôi cũng rất cao.

Sau khi phát hiện ra khả năng này của tôi, tổ chức bắt đầu tập trung đào tạo và hỗ trợ tôi đi du học với mức chi phí cố định.

Ngoài ra, bố mẹ tôi đều là thành viên của tổ chức, họ đã chết trong vụ tai nạn lần đó, còn tôi được Vermouth - Một thành viên chủ chốt của tổ chức nuôi dưỡng.

Có thể nói tôi là một người đen đủi, cho dù có lúc không đàng hoàng cũng có thể được tin tưởng được!

Ngay cả lão đại Gin - Người luôn đa nghi, chỉ nghi ngờ rằng tôi là con nhóc ngốc thông minh, chứ không bao giờ nghi ngờ lập trường của tôi có vấn đề gì.

Tôi nghĩ thế này cũng khá tốt, dù sao giờ tôi cũng đã có được biệt danh, tiếp theo có thể ăn gian... À không, có thể xin thêm kinh phí tài trợ rồi ăn no chờ chết.

Dù sao không có khả năng khiến tôi nghiêm túc làm việc, đời này bắt tôi chủ động làm việc là không thể.

Sau khi ghi nhớ thông tin, tôi thành thạo tiêu hủy cái đĩa, ngáp một cái rồi bắt đầu mua vé máy bay trở về Mỹ.

Sau khi xác nhận thời gian, tôi gửi email cho sếp Gin: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi sẽ trở về vào thứ ba tuần sau. (CACAO)”

Bên kia trả lời một cách nhanh chóng, ngắn gọn: “Đã hiểu”

Đọc xong, tôi xóa email, đóng máy tính rồi duỗi người.

"Chà… Đi gặp Vermouth cũng tốt, cũng lâu rồi mình chưa gặp cô ấy. Cũng thật nhớ. Chỉ cần cô ấy không kiểm tra bài tập của mình là được”

Tôi vừa lẩm bẩm trong miệng vừa đứng dậy đi tắm.