Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 2

Nói xong, tôi mở ô, đóng cửa rồi bước vào trong màn mưa.

Tôi nói vậy, không phải không có mục đích.

Bời vì tôi thật sự thấy được ngày chết của họ.

Mà những điều này, đều dựa vào con mắt của tôi.

Đôi mắt của tôi có thể nói là ngoại cảm, bởi vì nó rất giống con mắt của thần chết trong “ Dead notes”, tôi có thể nhìn thấy tên thật và ngày chết của mọi người.

Tuy nhiên, không phải lúc nào mắt của tôi cũng linh nghiệm, cũng có thời gian bị gián đoạn. Khi ai đấy ở gần cái chết trong vòng 12 giờ, tôi sẽ có con mắt thần chết trong thời gian ngắn khoảng ba mươi giây

Vì vậy tôi sẽ biết được thời gian qua đời của người kia. Nếu tôi không biết thời gian tử vong cụ thể của người ở gần, tôi sẽ không rời tầm mắt khỏi của mọi người hoặc luôn trong phạm vi giám sát trong vòng 12 giờ để tạo đủ bằng chứng ngoại phạm cho mình.

Mới hôm nay, tôi vừa nhìn thấy thời gian tử vong một ông già hôi hám đã dành mất chỗ đặt sẵn của tôi.

“Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji “ Tôi thầm đọc tên hai người, trên mặt lộ vẻ hơi tiếc nuối “Nếu không phải cảnh sát đã tốt rồi… “

Nếu không phải cảnh sát, tôi có thể lấy danh nghĩa nghề nghiệp của mình để bắt chuyện rồi cùng đi uống gì đấy.

Suy cho cùng, cảnh sát Matsuda cũng là mẫu người tôi thích.

Còn lý do vì sao tôi né tránh cảnh sát, là vấn đề nằm ở nghề nghiệp thật sự của tôi.

Bởi vì những việc tôi thường làm, là ngồi đọc đống tài liệu, còn có làm việc cùng đống hóa chất trong phòng thí nghiệm và mấy nghiên cứu viên.

Nhưng…

Trời bên ngoài mưa không lớn, nên rất nhanh đã tạnh.

Tôi đứng chờ ở đầu phố, khi thấy chiếc Porsche màu đen quen thuộc xuất hiện ở ngã rẽ, tôi nhanh chóng thu lại vẻ lười biếng, nhanh tay mở cửa bước lên xe, ngồi xuống hàng ghế sau khi xe vừa đậu ở ven đường. Sau đấy mới lịch sự chào người ngồi ở ghế phụ đằng trước:

“Chào buổi sáng, sếp Gin.” Tôi chào bằng giọng điệu quen thuộc “Đã lâu không gặp, tóc anh vẫn trông mềm mại như ngày nào”

Người đàn ông tôi chào mặc một cái áo gió màu đen, tóc bạc dài, vẫn đội chiếc mũ trùm đầu khi ngồi trên xe. Hơn nửa khuôn mặt bị che bởi mũ và tóc mái, vì vậy không thể thấy rõ khuôn mặt.

Nghe thấy câu chào của tôi, hắn cũng không nhìn lại, chỉ liếc nhìn lên kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Vodka, lái xe đi”

Lão sếp vẫn thường xuyên coi mấy lời tâng bốc của tôi như gió thoảng bên tai, nên không để ý tới tôi. Sau khi đàn em lái xe đi, hắn bắt đầu ra lệnh cho tôi: “Tài liệu chuẩn bị cho em để trong túi bên cạnh, đọc xong nhớ tiêu hủy.”

Tôi ngoan ngoãn nghe lời, mở túi ra, bên trong có một cái đĩa cứng.

Tôi không nhịn được chửi ầm lên. "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đĩa CD rất dễ bị người ta đánh cắp và sao chép. Những thông tin quan trọng cứ để trong giấy tờ đơn giản là an toàn nhất. Rồi cũng có ngày tổ chức gặp chuyện lật xe vì cái này."

Vâng, đây là tổ chức.

Chúng tôi không phải một tổ chức ngầm bí mật nào đó, mà là một tổ chức không thể nói.

Chúng tôi chỉ gọi nhau bằng biệt danh, không gọi bằng tên thật.

Lão sếp của tôi gọi là Gin, tôi được coi như trực thuộc dưới trướng của lão sếp

Đàn em đang lái xe tên là Vodka.

Qua đó có thể thấy tên biệt danh của chúng tôi là tên các loại rượu.

Nhưng không phải ai cũng được nhận biệt danh. Tên này được ông chủ trực tiếp lấy cho chúng tôi, ông trùm tổ chức. Chỉ có những thành viên quan trọng, nòng cốt mới được nhận vinh dự này.

Tôi đã tham gia tổ chức này được vài năm và chỉ mới nhận được mật danh của mình từ năm ngoái.

Và mật danh của tôi là…

“Cacao, tuần sau em quay lại Mỹ, qua chỗ của Vermouth.” Sếp Gin nói với giọng lạnh lùng, ra lệnh.

“Vâng.” Tôi đáp lại bằng giọng với âm kéo dài, tò mò hỏi lại “Phía Vermouth gặp vấn đề gì sao?”

“Khi nào em đi sẽ biết, cô ta sẽ nói cho em” Cuối cùng câu hỏi của tôi nhận được cái nhìn trịnh thượng từ phía anh ta “Em cảm thấy Miyano Akemi thế nào?”

“À, cô ấy chăm sóc em rất tốt, có thể nói cô ấy là một người chị tốt bụng” Nói xong tôi xua tay “Sếp, anh nhạy cảm quá! Anh cứ luôn đa nghi thì sẽ già nhanh hơn đấy!”

Sau đó, lão sếp Gin nhìn tôi như nhìn một con ngốc.

Hắn bảo Vodka dừng xe, rồi lạnh lùng thả tôi xuống bên đường.

Ôi quên đi, quen rồi.

Dù sao ấn tượng của lão sếp Gin về tôi cũng chỉ thay đổi từ con ngốc có đầu óc không tốt thành con ngốc có tư duy cao.

Nếu không phải biết nghiên cứu thì tôi đã bị anh ta bắn chết từ lâu rồi, nguyên nhân là do để tôi lại chỉ tổ lãng phí lương thực của tổ chức.

Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, tôi cảm thấy con người của Miyano Akemi thật sự rất tốt.

Cô ấy đã chăm sóc tôi rất tận tâm trong những ngày qua. Hơn nữa luôn bị tổ chức giám sát, không phải cũng không có vấn đề gì sao. Các công việc cơ bản cũng làm khá tốt. Em gái cô ấy cũng là một nhân tài rất quan trọng trong viện nghiên cứu.

Sau khi xuống xe, tôi chỉ có thể buồn bực gọi điện bảo Miyano Akemi đến.

Cô ấy rất tốt, lập tức đến đón tôi ngay.

Tất nhiên tôi không kể cho cô về chuyện tôi sẽ quay trở lại Mỹ hay chiếc đĩa tôi cầm trong tay. Mà kể về câu chuyện tôi thấy ngày hôm nay…

“Hôm nay em vừa gặp một anh đẹp trai! Nhưng tiếc vì nghề nghiệp của anh ta có vấn đề. Em thấy anh ta muốn bắt chuyện với em nhưng em cũng chẳng đáp lại được, đành đuổi anh ta đi. Tiếc quá!”

“ Ha ha, Natsume, trông em tiếc như vậy. Chị cũng tò mò muốn xem em thích mẫu người như nào”

Khi tôi và Miyano Akemi đang trò chuyện với nhau, trong chốc lát không để ý có một người đàn ông tóc dài đi ra từ con hẻm bên cạnh.

Miyano Akemi vô tình đâm phải anh ta, lập tức phanh gấp xe.

Cả hai chúng tôi đều thấy hơi choáng váng.

Sau vài giây, tôi mới kịp phản ứng lại.

“ Bộ dạng này của anh ta là muốn ăn vạ” Tay tôi nắm ghế xe, lại gần Miyano Akemi nói nhỏ, vẻ mặt âm u, tay làm động tác cắt cổ “Yên tâm đi Akemi! Lão đại Gin đã dạy em. Cách xử lý trường hợp này tốt nhất là thủ tiêu hắn đi!”