Tôi Dựa Vào Đôi Mắt Tử Thần Để Ăn No Chờ Chết

Chương 1

"Hung thủ là ông! Ông Sakata!"

Anh tóc xoăn đẹp trai kết luận đầy hùng hồn, mạnh mẽ. Sau đó bắt đầu suy luận thao thao bất tuyệt. Nội tâm của tôi có chút xao động, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chạy trốn.

Vừa mới đi ra ngoài ăn một bữa đã gặp phải án mạng. Tôi cũng thấy quen rồi.

Tôi thấy vấn đề vốn không nằm ở phía của tôi, mà nơi này mới có vấn đề.

Vừa tới chợ Hoa Gạo được ba ngày, đã gặp phải hai vụ án mạng! Vụ án hôm qua do một tiểu thuyết gia nổi tiếng phá án, hôm nay thì lại tới vụ này.

Hôm nay, có một cảnh sát mặc thường phục tới đây nghỉ ngơi ăn cơm, hơn nữa năng lực phá án không tệ, vụ án cũng được giải quyết êm thấm.

Tôi hơi nghi ngờ phải chăng bởi vì tỉ lệ xảy ra án mạng nơi này cao, nên người ở đây đều thành thám tử rồi.

Tuy nhiên điều này cũng chẳng liên quan gì tới tôi.

Dù sao tôi cũng chỉ là người qua đường vô tội.

Mà trùng hợp là cảnh sát giải quyết án mạng lại cùng một người.. Anh ta nhìn tôi lộ rõ vẻ đồng cảm: "Tiểu thư Natsume, lại là cô à?"

A...

Tôi nhìn cảnh sát râu ria xồm xoàm này, vẻ mặt không dám nhìn thẳng, khoát tay nói: "Đúng. Cảnh sát Megure, anh đừng nói nữa. Cuối tuần này tôi sẽ kết thúc chuyến du lịch, quay trở về Mỹ"

Tôi cũng không muốn quay lại nơi này nữa!

"Ha ha ha, theo lý mà nói cũng không trùng hợp như vậy..." Cảnh sát Megure cười ha ha, hỏi tôi mấy câu hỏi theo thông lệ, sau đó phải đi nói chuyện với cậu cảnh sát mặc thường phục.

Tôi ngoan ngoãn ngồi một bên, ung dung thản nhiên quan sát.

Vụ án mạng lần này là một vụ đầu độc không quá cao siêu. Chất độc được dùng là Tetrodotoxin từ độc cá nóc... Tóm lại, trong ít nhất một tháng tới tôi cũng sẽ không ăn cá nóc.

Về phần nguyên nhân. Quả nhiên lại là một vụ gϊếŧ người vì tình.

Người ta hay nói nếu không được yêu con người sẽ trở nên bất hạnh, nhân loại thật không bình thường.

Vì tôi vẫn yên tĩnh ở trong phạm vi bị theo dõi quản chế, cũng có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, nên cũng được triệu tập tới giải quyết án mạng.

Trong toàn bộ quá trình xảy ra vụ án, tôi chỉ là người qua đường, tình cờ trở thành nhân chứng có tác dụng.

Vụ án ngày hôm qua và hôm nay giống nhau, đều được kết thúc thuận lợi, với lời thú tội sau cùng của kẻ tội phạm cùng vài bản tường trình kết thúc vụ án của viên cảnh sát.

Cứ nghĩ hôm nay cũng như hôm qua, tôi có thể trực tiếp rời đi sau khi hồ sơ vụ án kết thúc. Không ngờ cậu trai trẻ tóc xoăn lúc trước phá án kia trực tiếp đến tìm tôi.

Đi theo sau cậu ta còn có một cậu thanh niên tóc đen.

Biểu hiện của tôi vẫn giống như người bình thường, không lộ ra manh mối gì. Không đến mức bị phát hiện ra dấu vết chứ?

Bởi vì tôi chưa làm gì cả.

Trong lòng tôi có chút buồn bực. Thời điểm đối phương đi tới, tôi cũng hơi hoang mang, tò mò, hai mắt mở to nhìn anh ta.

Anh ta bình tĩnh đi tới trước mặt tôi rồi dừng lại.

Tôi nhớ rõ, trước kia anh ta từng giới thiệu họ của mình là Matsuda, vì vậy tôi hỏi anh ta trước: "Cảnh sát Matsuda có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Cậu trai trẻ tóc xoăn Matsuda vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm. Một lát sau anh ta bỗng nhiên nở một nụ cười, sau đó nói: "Thật ngại quá, tôi có hơi tò mò, cô làm nghề gì?"

Tôi: "Tôi?"

"Này, Jinpei-chan, cậu tùy tiện nói như vậy rất thiếu lễ độ đấy" Thanh niên tóc đen đi chung với anh ta thò tay từ phía sau vỗ vai. Từng bước tiến lên đứng bên cạnh, nhìn tôi cười, giọng điệu ôn hòa, còn có chút cảm giác cố ý khiêm tốn: "Thật xin lỗi tiểu thư Natsume, thằng nhóc này hơi hiếu thắng, tính ganh đua mạnh, vì lúc trước đoán sai nghề nghiệp của cô nên bây giờ vẫn có chút vướng mắc trong lòng"

Cậu trai trẻ tóc xoăn nghe vậy mặt lộ vẻ hơi bất mãn, thì thầm nói: "Không có, đâu tới mức vướng mắc trong lòng đâu, chỉ đơn giản có hơi tò mò thôi mà"

"Này, nói tò mò với con gái nhà người ta cũng quá thô lỗ đấy"

Gì...

Đây chẳng lẽ là tính hiếu thắng của người có sở trường phá án à?

Tôi nhớ rõ ngày hôm qua, vị tiểu thuyết gia kia cũng mang theo con của ông ta muốn đoán nghề nghiệp của tôi. Tôi nói ông ta đoán sai rồi, một lúc sau ông ta vẫn nhíu mày suy nghĩ.

Còn không cho tôi mở miệng nói cho ông ta đáp án mà ông ta đang tìm.

Chẳng qua, suy đoán của bọn họ có hơi phiến diện.

Hôm qua, bạn của cậu trai trẻ tóc xoăn này, là một cậu nhóc rất thích thể hiện, đoán tôi là một nhà phê bình ẩm thực. Mặc dù đúng là tôi rất thích ăn cũng như đi thăm quan mấy nhà hàng.

À! Nhưng đây chỉ là trò tiêu khiển chỉ tổ đốt tiền của tôi chứ hoàn toàn không giúp tôi kiếm ra tiền!

"Muốn tôi tiết lộ nghề nghiệp của tôi cho mấy vị biết không?"

Sau khi nghe tôi nói, cậu trai trẻ tóc xoăn hơi cúi đầu, lộ vẻ trầm ngâm, đưa tay lên xoa cằm hai lần, có vẻ hơi phân vân, cuối cùng tỏ ra kiên định: “Đoán ba lần sẽ đúng… Không cần! Để tôi đoán hai lần!”

“Mặc dù tôi không biết loại thắng thua này có gì tốt. Nhưng cũng được”

“Cô là người viết sách?”

“Ừm… Gần như vậy”

“Gần đúng thôi à...” Đối phương tỏ ra lúng túng, khó nghĩ.

Tôi cảm thấy anh ta không thể đoán ra được.

Chẳng bằng nói đoán được mới là chuyện đáng sợ.

Hơn nữa, thời gian người kia đến đón tôi càng ngày càng gần, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

Tôi trịnh trọng nói: “Tôi nghĩ anh không đoán được đâu, thôi để tôi nói… Thật ra, tôi là một nhà ngoại cảm”

Vừa dứt lời, hai thanh niên đối diện đều lộ vẻ khó tin, như muốn nói: “Cô đang trêu tôi đấy à”

Này, rõ ràng lần này tôi rất nghiêm túc.

“Những gì tôi nói đều là thật” Tôi vẫn tỏ ra nghiêm trọng, cố ý trầm giọng nói: “Cảnh sát Matsuda, hai năm sau cậu sẽ gặp tai nạn nguy hiểm tới tính mạng. Và cậu đồng nghiệp sau lưng cậu đây, tên của anh ta có một con số, cái chết của anh ta gần hơn nhiều, và nó sẽ đến trong vòng ba ngày tới. Tình cờ cái chết của hai người đều diễn ra vào ngày 7 tháng 11”

Sau khi tôi nói xong, tôi cảm thấy vẻ mặt của hai người càng trở nên kỳ quái.

Dường như ngập ngừng muốn nói lại thôi. Cảnh sát Matsuda vẻ mặt càu nhàu nói: “Nhà ngoại cảm có thể trực tiếp nói ra vấn đề nghiêm trọng thế này, có thể đưa ra thời gian chính xác như vậy sao?”

“Không. Chỉ là tôi khá giỏi thôi” Tôi không định nói tiếp nữa, nên đã đi về phía cửa tiệm, cầm chiếc ô của mình đặt bên cạnh, cố ý vẫy tay với hai người họ, mỉm cười một cái “Tin tôi một lần cũng chẳng mất mát gì. Lần sau có duyên sẽ gặp lại.”