"Rittttttttttttttttttttttttttttttttt………….." Âm thanh da^ʍ trùng thét dài vang vọng, viên trứng cứng rắn bắt đầu vung vẫy dũng động cuồng bạo.
"Á………………..Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….. Đừng mà! Đừng mà! Đừng ra ở bên trong đó! Á………………Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……" Nàng hoảng loạn quẫy đạp hai chân, ngửa đầu khóc rống vô cùng thống khổ.
"Ngoan! Nàng đừng hoảng! Rặn ra nào! Vỏ trứng rất cứng, phải một lúc nữa da^ʍ trùng mới có thể phá xác! Rặn mạnh đẩy viên trứng ra ngoài! Đừng phí sức gào khóc nữa!" Nhị Vương ôm chặt lấy thân thể nàng vuốt ve, hôn mυ'ŧ thỏ thẻ nơi vành tai nàng vô cùng ôn nhu.
"Ô ô ô… Ô ô ô… Ta đau quá Vương! Đau quá! Ô ô ô…" Nàng nghe được âm thanh hắn, liền xoay đầu nhìn vào đôi mắt đỏ rực, bẹp miệng mếu máo nức nở.
"Ta biết ta biết! Nàng cắn vào ngón tay ta này, vừa có thể thở, vừa có thể rặn đẩy viên trứng ra ngoài! Được sao?!"
"Vương! Ô ô ô…"
"Ngoan ngậm vào! Rặn mạnh, đẩy viên trứng ra liền xong chuyện!" Hắn liền đứa bốn ngón tay chặn vào môi nàng: "Cắn lấy tay ta, nàng liền sẽ bớt đau!"
"Ứ… Ư Ư…. Ư ư ư Ứ….." Nàng cố nén lại cơn đau xé rách linh hồn, hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn hắn, ngã đầu để trán dựa vào làn môi nóng ấm.
Cắn mạnh lên bốn ngón tay, nàng rùng mình liên tục, muốn ép rơi dị vật thô nhám nơi miệng cổ tử ©υиɠ.
"Rittttttttttttt…. Rittttttttttttttttttt… Rittttttttttttttttttttttttttttttttttt….." Da^ʍ trùng bật tung rít gào lay động viên trứng đen sù sì.
"Ứ………………….Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….Ứ Ứ Ứ…. Ư ư ư ư ư ư…." Huyệt động trĩu nặng rung giật liên hồi, lưỡi thô nhám của Đại Vương liên tục thọc lộng trêu chọc giúp mật hoa dễ dàng phun trào làm ướt huyệt động cùng viên trứng kia.
"Á………………..Aaaaaaaaaaaaaaaaa……..Á……………Ứ Ứ ứ ư ư ư… Ứm…" Nàng rùng mình kịch liệt, hai chân dang rộng banh thẳng, ngẩng đầu gào thét, vách thịt non co rút dữ dội.
Nhờ áp lực bên trên do nàng hút thở rặn mạnh, đẩy dần viên trứng đẫm mật dịch trôi tuột ra khỏi miệng tử ©υиɠ.
Phụt… Âm thanh viên trứng được giải thoát khỏi gông cùm vang lên, kèm theo là mật dịch hòa vào từng dòng máu đỏ tươi phun mạnh phụt ra.
"Á……………………Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa……Ô ô ô ô…. Đau quá! Đau! rách rồi! Rách mất rồi! Ô ô ô…"
Đại Vương vội vã há lớn miệng ngậm trọn lấy nơi tư mật sưng múp phập phều của nàng mà mυ'ŧ liếʍ, kéo hơi hút mạnh giúp tốc độ đẩy viên trứng ra khỏi huyệt động càng thêm nhanh chóng.
Cuối cùng phần đầu viên trứng màu đen nhánh xù xì cứng chắc như đá đã nhô phần đầu ra khỏi miệng huyệt, lộ ra bên ngoài viên trứng đang rung lắc vô cùng mạnh bạo.
"Ritttt….. Rittttttttttttttttt…. Rit Rit Ritttttttttttttttttttttttttt………….."
"Ô ô ô… Ô ô ô… Vương! Vương! Lấy nó ra! Lấy nó ra! Ô ô ô…" Nàng oằn mình vòng tay ôm lấy lưng Nhị Vương, úp đầu vào vai hắn khóc nghẹn ngào, hai chân đau đớn tê buốt không dám khép lại, sợ rằng thứ đáng sợ kia lại lập tức chui vào lỗ nhỏ của nàng quấy phá thọc ngoáy tàn bạo.
"Ừm… Cố gắng hít thở nào! Thả lỏng cơ thể! Đại Vương sẽ giúp nàng lấy viên trứng ra nhanh thôi!" Nhi Vương ôm nàng dán sát vào lòng vuốt ve dỗ dành, để nàng nghỉ ngơi một lúc, vì hắn cảm khác được viên trứng thứ hai bắt đầu rung lên chuẩn bị rơi ra khỏi nơi làm ổ.
"Ô ô ô… Đau quá! Rát quá! Ô ô ô…" Nàng thút thít dựa vào vòng tay âu yếm của hắn, cảm giác được viên trứng thứ hai lại muốn rơi ra rồi ô ô ô. Nàng đau sắp chết rồi ô ô ô.
"Ra rồi này bảo bối! Cứng chắc xù xì như vậy hỏi sao không hành hạ bảo bối của ta đau đớn khóc thét cho được!" Đại Vương yêu thương đứng dậy cầm lấy viên trứng đưa ra trước mắt nàng, thè lưỡi dài liếʍ hôn lên gò má xinh đẹp vẫn còn trái nhợt.
"Rittttttttttttttttttttttttttttt…. " Rắc rắc rắc…
Vỏ trứng rung rẩy kịch liệt, từng vết nứt dài cắt dọc răn rắc răn rắc không mừng, phía trên vỏ trứng bắt đầu bật tung, mạnh mẽ nhô ra chiếc đầu xù lông rậm rạp đen tuyền lớn bằng ngón tay nàng, hai mắt ti hí híp lại nhìn quanh tìm kiếm vị trí mùi hương u hồn thoang thoảng phát ra giữa hai chân nàng.
"Á………………..A……………………Aaaaaaaaaaaaaaaaa….." Nàng hoảng sợ hai mắt trợn trắng, vùng vẫy tung người thoát khỏi vòng ôm của Nhị Vương.
Hắn biết nàng hoảng nên cũng không ghì giữ lại càng khiến nàng tù túng hoảng hốt, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống mặt giường, ve vuốt dỗ dành nàng.
Hắn cũng sợ chết khϊếp rồi có hay không? Một con da^ʍ trùng lông lá xù xì rậm rạp á hả? Chui vào lỗ nhỏ của nàng thì chỉ có khóc đến chết đi sống lại mà thôi, nghĩ tới đến hắn còn phải rùng mình đây này. Thứ này quả thật không thể đùa được a.
"Vét hết cho nàng uống!" Đại Vương sau khi bắt lấy con da^ʍ trùng nhốt vào hộp thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Đưa vỏ trứng cho nhị đệ giúp nàng nuốt sạch chất nhầy bên trong.
"Ô ô ô… Ta không nuốt! Ta không nuốt đâu Vương! Ô ô ô…" Nàng sợ hãi run rẩy lùi người muốn bỏ chạy, giữa hai chân đau rát thống khổ cùng cực.
"Ritttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt……………." Viên trứng thứ hai rơi xuống.
"Á……………………………Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……." Lần nữa bụng nhỏ bị thổi phồng trướng lớn, nàng quỳ bò úp sấp ra giường đá ưỡn mình khóc thét.
"Nàng thấy nó không? Thứ này còn một con nữa không bụng nàng! Nếu không tự sinh ra, nó sẽ phá nát lỗ nhỏ của nàng! Mùi vị thứ có lông này còn dục tiên dục tử hơn nhiều! Đúng không?" Đại Vương cười tà chỉ tay vào da^ʍ trùng đang ngọ nguậy đâm phá khắp bên trong l*иg giam thủy tinh dày cứng rắn.
"Á…………Aaaaaaaaaa….. Bụng ta đau quá! Ô ô ô… Cứu mạng! Ta không sinh được! Không sinh được ô ô ô…"
Rit….. Rittt… Ritttttttttttttt…. Âm thanh cộng hưởng giữa hai con da^ʍ trùng ngày càng dữ dội, một con bị nhốt trong l*иg giam, một con còn trong viên trứng nằm nơi tử ©υиɠ non nớt của nàng.
"Á……………..Aaaaaaaaaaaaaaaa….. Cứu! Cứu cứu ta! Vương! Chàng giúp ta sinh! Giúp ta sinh! Ô ô ô… Ta sắp chết rồi! Đau sắp chết rồi! Ô ô ô…"