Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 5 - Chương 7: Thú căn đáng sợ (H++)

"Á…………Aaaaaaaaaaaa….. Đau quá! Vương! Vào không được! Đừng thọc nữa mà! Ô ô ô… Chàng vào không được! Ô ô ô…Lớn quá! Ô ô ô…"

Nàng giãy nảy khóc gào, thật sự hắn vào không được chỉ khiến cổ đáy huyệt của nàng bị bức ép căng trướng đội lên, đã mở ra một lỗ bằng trứng chim, nhưng lại không còn cách nào để hùng căn tiếp tục xông vào.

"Gruuu… Rống Rống …. Rống…." Đại Vương liên tục rùng mình rống lớn tức giận, tiếp tục dập mạnh hông Phập Phập Phập vài cái rồi mới luyến tiếc giật lùi thú căn khổng lồ gân guốc ra khỏi mị huyệt mê hồn của nàng.

Hắn đặt nàng ngồi úp mật huyệt lên môi lưỡi của đệ đệ, cắn răng thở hồng hộc hồng hộc.

Nhị Vương nhanh chóng chụp lấy eo hông nàng ép xuống thật sâu, há lớn miệng ngậm hết mật huyệt của nàng, lưỡi dài thọc sâu ngoáy lộng moi móc vơ vét toàn bột mật dịch nàng vừa phun trào cùng chút ít xử nữ huyết còn xót lại.

"Ứ… Ư ư ư…. Ứ ư ư ư…. Ứ Ứ… ưm ưm ưm… Ô ô ô…" Nàng vô lực ngã người chống hai tay xuống mặt giường đá, vểnh mông co giật liên hồi thừa nhận sự càn quấy thọc loạn của chiếc lưỡi đầy gai thịt li ti sần sùi, kiệt lực run rẩy rên siết.

"Ta vào không được! Quá thô lớn đối với huyệt động lần đầu giao hoan của nàng! Đệ vào đi! Phải thật nhanh chóng mở ra cổ đáy huyệt giúp nàng dễ dàng sinh trứng da^ʍ trùng!"

"Hư!" Nhị Vương hít thở dồn dập, đại ca bảo hắn vào sao? vào cái lỗ nhỏ mất hồn thơm ngọt này ? Liệu nàng lần đầu tiên có chịu nổi hùng căn ghớm ghiếc của hắn không? Sẽ không bức điên nàng đi?

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc… Chụt chụt chụt…Nhóp nhép nhóp nhép….

Haizzz, hắn vẫn không muốn buông tha cho mật ngọt mất hồn này a.

"Á……….Aaaaaaaaaaaa……Ta chịu không nổi! Cứu cứu! Ô ô ô…" Nàng rùng mình run rẩy liên hồi, dũng đạo điên cuồng co thắt mυ'ŧ xoắn lấy dị vật nóng nhám bên trong, đau rát tê dại trộn lẫn, dục hỏa sôi trào mãnh liệt, cao trào dồn dập lâng lâng lại không chịu lên đến đỉnh điểm khiến nàng sướиɠ không được khóc không xong, vô cùng bức bách khó chịu.

"Sợ nàng không chịu nổi! Tuy rằng của đệ hơi nhỏ hơn của đại ca. Nhưng thực sự quá mức kinh khủng với huyệt động non nớt lần đầu thừa hoan của nàng!"

Nhi Vương mυ'ŧ sạch sẽ nộn huyệt liền buông tay thả nàng ra.

Hắn ngồi dậy cởi ra áo choàng lông chim tước màu xanh lực lấp lánh cực đẹp, xếp cuộn lại nhét vào vòng ôm của thân thể bé nhỏ đang trườn bò vểnh mông khóc nấc, tay chân giãy giụa cào cấu loạn xạ.

"Á………Ô ô ô…Ô ô ô…Ô ô ô… Ngứa! Ngứa quá! Đau quá! Ô ô ô… Rát! Ô ô ô…Bụng trướng! Trướng! Ô ô ô…" Nàng vô cùng khó chịu áp bụng nhỏ đang nặng trĩu lồi căng hai lõm hình quả trứng vô cùng đáng thương lên áo choàng Nhị Vương đưa, mông nhỏ vểnh cao ưỡn cong thân thể kiều mị ngửa đầu run rẩy kêu khóc.

Miệng huyệt nhếch cao mở lớn hình quả trứng thoi thóp thoi thóp hít thở phập phều muốn co rút se khít lại.

"Mau đến! Đừng để huyệt động của nàng nhỏ lại, tuy đáng sợ nhưng lại dễ dàng xông vào mở đường cho trứng da^ʍ trùng sinh ra sớm"

Đại Vương nhíu mi, bốn ngón tay thô lớn thọc mạnh vào cửa huyệt của nàng ngăn lại ý đồ thu nhỏ rút gọn của huyệt mềm.

"Á…………Aaaaaaaaaaaa……Ahuhuhu…." Mông nàng càng vểnh cao, dũng đạo đau buốt co rút kịch liệt như muốn nghiền nát dị vật vừa xông vào.

"Gruu… Vật nhỏ tham ăn!" Đại Vương được nộn huyệt xoa liếʍ bốn ngón tay liền muốn bùng nổ dục hỏa, cũng may định lực của hắn cao.

Hắn nắm lấy xương mu của nàng, mạnh bạo kéo cả thân thể nhỏ nhắn ra sát méo giường.

"Á……..Á……..Á……. Đau… Đau… Đau quá! Ô ô ô…Đừng vào nữa mà! Đừng! Ô ô ô…" Thân thể bé nhỏ quỳ bò trượt dài trên thảm lông tuyết hồ ly, kiệt lực co rút giật nẩy liên hồi.

"Hư…Nàng cố gắng chịu đựng! Sẽ sướиɠ khoái ngay thôi!" Giọng Nhi Vương vang lên trầm đυ.c, hắn đứng nơi mép giường, lật nàng nằm ngửa, hai chân co rút run rẩy của nàng vẫn giữ nguyên tư thế lúc quỳ bò, gấp lại hình chữ M, nức nở quéo lại mười đầu ngón chân.

Hắn yêu thương dùng hai tay xoa nắn đôi chân thon dài mảnh khảnh. Giúp nàng đỡ bị tê mỏi, co duỗi dễ dàng.

"Không! Không……… Không………… Ta không muốn nuốt thứ này! Nộn huyệt không nuốt được thứ này! A……………. Cứu mạng! Ô ô ô…" Nàng hoảng loạn nhìn thú căn của Nhị Vương đang gác lên bụng nhỏ, cong cong lồi lõm mọc đầy gai thịt to có nhỏ có, sù sì đáng sợ. Đỉnh thú căn có đến hai cái nấm đầu chồng chất lên nhau tạo thành khóa thịt vô cùng kinh khủng.

"Của ta nhỏ hơn đại ca là nàng liền ghét bỏ vậy à?" Hắn nhếch môi trêu chọc, tay vỗ vỗ lấy cái mông nhỏ ngọ nguậy lung tung của nàng.

"Nàng tự mở hai chân sao cho thoải mái nhất, ta sẽ không giữ chân nàng. Đau đớn quá thì cắn lấy tay của đại ca ấy!" Hắn gian manh nhìn đại ca đang cuộn lại áo choàng của hắn thành một hình trụ nhỏ dài, chỉ đủ để kê lên sau gáy của nàng, giúp nàng ngửa đầu ra sau thuận lợi thở gấp khi bị hắn thọc xuyên.

Đại Vương cúi đầu thật thấp hôn mυ'ŧ liếʍ viền quanh đôi môi nhỏ thích rêи ɾỉ thút thít của nàng. Hai tay hắn vòng lên nắn bóp hai ngọn đồn nhỏ mềm mại đung đưa.

"Sinh xong trứng da^ʍ trùng nàng liền sẽ không đau đớn như vậy nữa! Sau này giao hoan sẽ dễ chịu hơn một chút!" Hắn cũng chẳng biết một chút này là bao nhiêu, chỉ biết dụ dỗ nàng mà thôi.

Ai bảo nàng nhỏ nhắn nôn nớt như vậy? Bọn hắn còn cách nào khác sao?

"Ô ô ô… Ta không sinh da^ʍ trùng! Đừng nhét thứ đó vào lỗ nhỏ của ta mà! Ô ô ô…"